Trong đêm ân ái đó, anh nâng niu cô, gọi cô là “Bảo bối”, điều này khiến cô mãi trầm luân trong những cung bậc cảm xúc dạt dào. Thế nhưng cô không hề biết rằng, từ “bảo bối” đó anh thốt ra vốn dĩ không dành cho cô!
Cô tìm cách chạy trốn, cô không muốn chứng kiến cảnh anh cùng người khác kết hôn mà bản thân chỉ biết bất lực khóc rấm rức mỗi đêm. Bốn năm sau, biết mình không thể trốn tránh được nữa, cô quyết định quay về chốn thành thị xô bồ. Lần này, cô đồng ý đến một buổi xem mắt.
Có những chuyện vốn là định mệnh, mãi mãi không thể thay đổi…
Tại sao lại là anh? Tại sao khi muốn tìm mẹ kế cho con trai, người mà anh nghĩ đến đầu tiên lại là cô mà không phải ai khác?
Hành trình tiếp theo không mấy suôn sẻ khi phải đối mặt với mẹ chồng và con riêng nhưng cô vẫn có thể vượt qua hết, chỉ cần anh cho cô một câu trả lời thích đáng: Anh có yêu cô hay không?