Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 111: Từ chức – đừng nên nói lung tung

Bạch Tuyết xoay xoay ngón tay khiến chiếc chìa khóa xe đang cầm bị bay ra ngoài, Tư Hoài Dương kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết: "Cậu... Sao cậu lại?"

Bạch Tuyết bước tới nhặt chìa khoá lên trả lại cho Tư Hoài Dương, thờ ơ nói: "Ai thèm quan tâm đến việc riêng của cậu."

Tư Hoài Dương cũng đưa tay ra nhận chìa khoá đồng thời mi mắt cũng buông xuống, che giấu đôi lông mày đang nhăn lại. Theo lời Bạch Tuyết, cậu đến dưới lầu chỗ Bạch Tuyết và Nhiếp Phong trọ để chở cô đi siêu thị mua thức ăn. Trên xe, cậu còn đùa giỡn nói Nhiếp Phong ngược đãi Bạch Tuyết, vừa mới ra viện đã bắt cô chuẩn bị bữa tối cho anh ta và con riêng.

Bạch Tuyết cũng không biện giải, chỉ nói muốn nhanh chóng khoẻ mạnh mà thôi. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, họ cũng tránh nói đến đề tài đi du lịch không cẩn thận làm mất đi đứa con trong bụng Bạch Tuyết. Ngoài mặt cả hai vẫn trò chuyện bình thường nhưng trong lòng họ cũng có chút gượng ép và lúng túng. 

Sau khi đến siêu thị, Tư Hoài Dương vừa đẩy xe vừa chơi chìa khóa xe trên tay mình, bỗng nghe thấy Bạch Tuyết hỏi về quá trình mình và Phùng Lan quen biết nhau thì trong lòng có chút sợ hãi. Cậu không thể nói với Bạch Tuyết rằng mình và Phùng Lan thật ra chẳng là gì của nhau cả, bạn bè cũng không phải, chỉ là mối quan hệ tình một đêm mà thôi. 

Tư Hoài Dương càng không nói lời nào thì Bạch.Tuyết càng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.

"Tại sao không nói với tớ? Tớ nghe Phùng Lan nói hai người quen nhau ở bệnh viện Tể Phong nhưng cậu mới vừa chia tay Hoa Nhị Nhị thì sao lại có thể yêu Phùng Lan nhanh như vậy được?” Theo lý mà nói, Bạch Tuyết cảm thấy không đúng.

Tư Hoài Dương gãi đầu nắm tóc mình, phiền muộn nói: "Chúng tớ ở bên nhau thì cần quan tâm đến những chuyện như vậy làm gì? Chỉ cần chúng tớ đều vui vẻ sống tốt là được thôi mà."

"Cậu hiểu rõ con người Phùng Lan sao?" Bạch Tuyết cau mày hỏi: "Thực ra tớ cũng không muốn quan tâm cậu và cô ấy phát triển tình cảm đến mức nào mà tớ chỉ muốn biết một chút về con người của Phùng Lan mà thôi."

"Biết về cô ấy làm gì?" Tư Hoài Dương tò mò hỏi.

Thực ra, trong chuyến du lịch lần trước, Tư Hoài Dương cũng rất nghi ngờ vì sao Phùng Lan nhất định phải ra ngoài khiến Bạch Tuyết bị sinh non. Sau đó, cậu cũng âm thầm xa lánh cắt đứt liên hệ với cô ấy dù Phùng Lan nhiều lần gọi điện thoại cho cậu mà cậu kiên quyết không tiếp. 

Tuy rằng vô tình nhưng Tư Hoài Dương không muốn nhìn thấy cảnh Bạch Tuyết bị tổn thương như vậy lần nào nữa dù là vô ý hoặc gián tiếp.

"A, tớ cũng không hy vọng hai người lại tránh né nhau vì tớ không muốn nhìn thấy cậu lại bị thương tổn lần nữa." Bạch Tuyết thuận miệng nói.

Cô không muốn Tư Hoài Dương biết mình đang hoài nghi mình và thật sự lời nói đó là sự thật. Cô thật sự không muốn Tư Hoài Dương lại bị tổn thương lần nữa. 

Cũng vậy, từ nhỏ Tư Hoài Dương và Bạch Tuyết cùng nhau lớn lên, hầu như hai người họ không bao giờ giấu diếm nhau chuyện gì. Lần này cũng thế, cậu không muốn vì mối quan hệ giữa mình và Phùng Lan lại khiến Bạch Tuyết áy náy, làm vậy cậu có cảm giác mình không phải là một người đàn ông có trách nhiệm. 

"Cảm ơn cậu." Tư Hoài Dương giơ tay vò tóc Bạch Tuyết cười hì hì nói "Phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt. Từ Bắc Kinh trở về đã nhanh chóng muốn kết hôn lại còn muốn làm mẹ kế của một nhóc quậy phá như vậy.“

Bạch Tuyết mạnh mẽ đập một cái vào người Tư Hoài Dương.

Tuy Tư Hoài Dương chỉ nói đùa nhưng thực ra cậu nhìn ra được Nhiếp Phong rất tốt với Bạch Tuyết, cũng rất quan tâm đến Bạch Tuyết.

"Tớ kết hôn nên cậu ghen tỵ đúng không?" Bạch Tuyết vươn ngón tay đâm vào ngực Tư Hoài Dương "Ghen tỵ đi, tớ kết hôn trước cậu mà chồng tớ lại xuất sắc hơn cậu."

"Xí!" Tư Hoài Dương bĩu môi khinh thường "Chỉ có cậu mới cảm thấy xuất sắc thôi, dù gì anh ta cũng đã kết hôn lần thứ hai..."

"Đáng ghét! Đáng ghét!" Bạch Tuyết giơ tay đánh Tư Hoài Dương "Miệng chó không mọc được ngà voi (ý là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)."

Tư Hoài Dương vừa né tránh móng vuốt của Bạch Tuyết vừa cười cợt nói: "Nếu hai người ly hôn thì cậu hãy gả cho tớ. Tớ không ngại cậu kết hôn lần hai đâu."

Bạch Tuyết đấm nhẹ lên người Tư Hoài Dương, mà Tư Hoài Dương cũng cực lực né tránh vì sợ thân thể mới khỏi Bạch Tuyết lại bị thương tổn. Hai người thanh mai trúc mã đùa giỡn trước quầy hàng tựa như lúc còn bé, hai đứa nhỏ vô tư, mong nhớ lẫn nhau, tình cảm chân thành không vướng bất kỳ tạp chất nào.

Thấp thoáng một bóng người đứng gần đó, ánh mắt oán độc nhìn Bạch Tuyết đùa giỡn với Tư Hoài Dương.

Trong tay Phùng Lan là chiếc xe đẩy nhưng ánh mắt cô lại không đặt vào những sản phẩm trong siêu thị mà là đang trừng mắt liếc nhìn bóng dáng Bạch Tuyết đang cười vui vẻ. 

**

Bạch Tuyết lại xin nghỉ phép, Đái Kiều Nghiên thực sự không nhịn nổi. Cô đi về phòng nhân sự đưa ra hồ sơ xin sa thải Bạch Tuyết mà nhân viên quản lý phòng nhân sự xét thấy lần trước Đái Kiều Nghiên và Bạch Tuyết phát sinh mâu thuẫn thì Nhiếp Phong đã tự mình đứng ra giảng hoà. Vì thế, ông thông minh đem phần tài liệu này đặt trên bàn Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong mở hồ sơ ra xem, suy nghĩ xem anh nên thay cô quyết định hay là nên hỏi qua Bạch Tuyết. Cuối cùng anh cảm thấy mình không thể thay cô làm chủ việc này được. Vừa lúc đó di động vang lên, Nhiếp Phong bắt máy.

"Thưa tiên sinh, về tài liệu cá nhân của Phùng Lan, tôi đã điều tra gần đủ rồi, chỉ có một vài điểm đáng ngờ không thể tra ra.” Đối phương báo cáo ngắn gọn.

"Được rồi, phiền cậu gửi tư liệu điều tra này qua cho tôi." Giọng Nhiếp Phong nhàn nhạt nói: "Tôi muốn hỏi một chút, cậu không thể điều tra được khía cạnh nào của Phùng Lan?"

"Đầu tiên, Phùng Lan là một người có thật, tôi đã có trong tay tư liệu từ tiểu học đến đại học nhưng điểm đáng ngờ là cô ấy lại là con nuôi của nhà họ Phùng. Tuy đã thu thập được không ít tư liệu nhưng nếu muốn tìm hiểu kỹ thì cần phải có một khoảng thời gian." Thám tử điều tra nói.

Con nuôi sao? Nhiếp Phong nhíu mày.

Kết thúc cuộc trò chuyện khoảng năm phút thì Nhiếp Phong cũng nhận được tư liệu do đối phương chuyển đến.

Đó là một bảng biểu về sơ yếu lý lịch của Phùng Lan, từ tiểu học cho đến khi vào nghề đều có những bức ảnh minh hoạ cho từng thời điểm. 

Nhìn từ bên ngoài, trông giống như Phùng Lan không hề có quen biết gì với Bạch Tuyết, lẽ nào cô ấy vì Tư Hoài Dương mới ra tay với Bạch Tuyết như vậy?

Nghĩ về lúc Bạch Tuyết bị người khác tiêm thuốc độc ở quán bar, cũng là lúc đang ở cùng Tư Hoài Dương...

Người phụ nữ Phùng Lan này sẽ không phải là người âm thầm yêu mến Tư Hoài Dương chứ?

**

"Em sẽ từ chức." Bạch Tuyết cầm tờ đơn sa thải của Đái Kiều Nghiên trình lên với lý do nghỉ bệnh quá lâu. Một lúc sau, cô thăm thẳm thở dài nói: "Em cảm thấy Đái Kiều Nghiên có bằng có chứng, ngược lại cũng không phải muốn hãm hại em."

Chính xác là cô nghỉ bệnh liên tục, từ lúc đi làm đến giờ, cô chỉ làm tốt được một lần, còn lại là xin nghỉ hoặc không thì phạm sai lầm. Có lẽ, cô không thích hợp với môi trường làm việc ở đây chăng?

Nhiếp Phong cảm thấy bất ngờ nên nhíu mày.

Bạch Tuyết buông bảng báo cáo kia xuống, nhìn thẳng Nhiếp Phong nghiêm túc nói: "Nhiếp Phong, em muốn nghỉ ngơi một lần, sau đó sẽ suy nghĩ về công việc sau."

"Nghỉ ngơi bao lâu cũng có thể nhưng tại sao lại muốn rời khỏi đây? Em định đi làm ở đâu?" Nhiếp Phong nhíu mày hỏi.

"Mẹ anh nói đúng, em không thể cứ quyết giữ ý mình, cứ tự cho mình là đúng. Nếu em là vợ anh thì ít nhiều cũng nên lo lắng cho anh. Em phải nên hoà hợp, là người đứng phía sau giúp đỡ anh nhiều hơn." Cô muốn làm cho Khúc Như Hoa thấy, đừng bao giờ xem thường phụ nữ. 

Nhiếp Phong nhìn vẻ mặt kiên định của Bạch Tuyết hồi lâu, cuối cùng anh mỉm cười gật gù, nói: "Được rồi, nếu như đây là ý của em thì anh cũng không ngăn cản. Vợ chồng là phải tôn trọng lẫn nhau và anh tôn trọng lựa chọn của em. Vậy em cứ viết đơn từ chức đi, ngày mai tới nộp cho phòng nhân sự"

Anh cũng không thể làm lơ đối với bảng báo cáo của Đái Kiều Nghiên, chi bằng để Bạch Tuyết chủ động nghỉ việc. 

Trong lòng Bạch Tuyết cũng có chút nuối tiếc, thực ra lần này cô cũng không mấy quan tâm đến hành động của Đái Kiều Nghiên mà bây giờ cô rời khỏi tập đoàn PLO thì cũng biết chắc Đái Kiều Nghiên sẽ có suy nghĩ rằng cô như "con chim bay lên đầu cành cây giờ đã đạt được mục đích rồi", cũng sẽ nghĩ rằng cô đang cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Nhưng sớm muộn gì cô cũng muốn chứng minh mình tuyệt đối không phải là một người phụ nữ như vậy.

Nhìn Nhiếp Phong ký tên vào bảng báo cáo, Bạch Tuyết mới ý thức được rằng chồng cô chính là tổng giám đốc của cả tập đoàn PLO. Mỗi ngày đều phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện, dù lớn dù nhỏ cũng sẽ bị người khác đến làm phiền mà cô lúc này cũng không nên khiến anh ấy bận tâm nhiều hơn nữa. 

"Nhiếp Phong." Bạch Tuyết cắn môi do dự nói.

"Chuyện gì?" Nhiếp Phong ngẩng đầu lên, đặt bút và tập báo cáo lên trên bàn nhìn vẻ mặt Bạch Tuyết xoắn xuýt "Hối hận rồi sao?"

"Không phải!" Bạch Tuyết vội vã giải thích "Đối với chuyện từ chức, em chưa từng hối hận nhưng em muốn hỏi anh một chuyện."

Bởi vì Bạch Tuyết kiên trì không muốn mời bảo mẫu nữa nên rất nhiều việc trong nhà đều do một tay cô gánh vác. Bạch Tuyết không tưởng tượng được một người vốn luôn rất yếu ớt như cô mà lại có lúc phải đi hầu hạ người khác. Thế nào cũng phải khiến mẹ Bạch lo lắng lắm đây. 

Nhưng Nhiếp Phong vẫn lo lắng cho Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn. Vì vậy, mấy ngày gần đây anh đều đem tài liệu và công việc về nhà xử lý.

"Nói một chút xem." Lấy kính xuống, Nhiếp Phong đứng dựa vào bàn "Anh sẽ cố gắng trả lời thành thật không giấu diếm nếu biết."

Bạch Tuyết bĩu môi, nghe anh nói lời này chính là không thể trả lời thẳng thắn toàn bộ câu hỏi của cô rồi.

"Anh định khi nào sẽ nói cho Học Văn biết mẹ ruột của nó không phải là Đái Kiều Nhu mà người phụ nữ khác đây?" Bạch Tuyết thẳng thắn hỏi.

Nhiếp Phong ngẩn ra, trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

"Em cũng đã từng kể với anh rằng Đái Kiều Nhu lợi dụng điện thoại để khuyên Học Văn tiết kiệm tiền đi đến nước Pháp. Tuy anh nói để anh đối phó với Đái Kiều Nhu khiến cô ấy phải từ bỏ Học Văn nhưng đối với việc hứa hẹn với một đứa bé nhỏ như Học Văn thì lời nói đó rất quan trọng. Cậu bé sẽ không từ bỏ ý định đến Pháp để thăm mẹ mình." Cô phát hiện Nhiếp Học Văn lại bắt đầu để dành tiền.

Biết cơ thể cô suy yếu, Nhiếp Học Văn có lúc xung phong nhận việc thu dọn bát đũa cho gọn gàng. Rồi để ý khi Nhiếp Phong không để ý, cậu sẽ chạy đến trước mặt Bạch Tuyết muốn xin "phí dịch vụ" 

Mỗi lần cậu bé đứng trước mặt cô với khuôn mặt đỏ hồng bối rối thì Bạch Tuyết lại đau lòng nhìn cậu đang nhớ nhung mẹ ruột mình và cuối cùng cũng cho cậu ít tiền mang tính chất tượng trưng. Nhưng cô biết đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài vì nếu như có một ngày Nhiếp Học Văn thật sự bỏ nhà trốn đi thì làm sao?

"Học Văn cũng còn quá nhỏ." Khuôn mặt Nhiếp Phong trầm xuống, sau đó lại lần nữa đeo kính lên "Nếu như nó là con ruột anh thì không sao nhưng Học Văn lại không phải. Chuyện của Học Văn anh sẽ suy nghĩ lại, em chỉ là mẹ kế cũng không cần phải quan tâm làm gì?"

Lời nói xa cách tựa như ngàn dặm khiến Bạch Tuyết giận run người.

Là cô quá nhiều chuyện hay là cô đang hiểu lầm chuyện gì? Bọn họ chỉ là mối quan hệ trên danh nghĩa thôi sao?

Cô không thể quan tâm Nhiếp Học Văn được sao?

"Nhiếp Phong, anh có ý gì? Cả đời này anh muốn giữ khoảng cách với em sao? Và cũng muốn em và Học Văn cũng giữ một khoảng cách sao? Vậy rốt cuộc anh xem em là gì? Không phải vợ mà chỉ là một người phụ nữ trên danh nghĩa thôi sao?" Bạch Tuyết cũng không biết mình đang nói gì, cô không có thể hiểu được anh "Anh đối với em quá cách biệt là sợ em tới gần hay là căn bản không hy vọng em tới gần."

Nhiếp Phong lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, trầm giọng nói: "Em là người phụ nữ của anh, anh có trách nhiệm phải bào vệ em. Chỉ đơn giản như vậy."

Chỉ đơn giản như vậy? Đơn giản thế nào?

Mấy ngày trước cô tưởng tình cảm giữa họ đã gắn bó hơn, đột nhiên hôm nay lại bị một cái tát đánh lên tới khiến đầu óc cô như ở chín tầng mây.

Bạch Tuyết đẩy ghế đứng lên, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Nhiếp Phong "Được rồi, chuyện nhà anh, em không quan tâm nữa. nhưng cũng xin anh đừng nói lung tung, gì mà bảo vệ em chứ? Rất dễ khiến người khác hiểu lầm." Bởi vì nói như thế, người bị thương tổn chính là anh.

Bạch Tuyết giận dữ ngút trời, quay đầu, xoay người rời khỏi thư phòng, 

Mỗi lần cô cho rằng mình như càng gần anh hơn thì thực ra đó chỉ là ảo giác.

Trở về phòng, Bạch Tuyết ngây ngốc ngồi trên giường lớn, rất lâu sau mới cầm điện thoại di động, phát hiện ra có một tin nhắn.

"Bạch Tuyết, chị còn đang trách em sao? Hoài Dương không chịu để ý đến em, em thật đau lòng, muốn được gặp chị một lần." 

Hết chương 111