Đã tám đội tìm kiếm ra quân và kết quả vẫn là những tiếng thở dài. Đối với anh đây là một hi vọng khó có thể xảy ra, nhưng anh vẫn cố gắng bám víu lấy nó để có thể tiếp tục tìm kiếm.
Victoria đã mất tích từ rất lâu, chính xác là mười năm. Trong suốt mười năm đó, mọi cuộc tìm kiếm đều trở nên vô vọng. Thật khó để một cô gái trẻ có thể sinh tồn ngoài khơi suốt mười năm, không chết vì đói khát cũng chết vì buồn tẻ. Thế nhưng để đáp ứng tâm nguyên của ông cô, anh buộc phải rời đi và rà soát một lần nữa để có thể chắc chắn kết quả cuối cùng. Và hiển nhiên, anh không muốn phải thông báo tin xấu một chút nào.
Thế rồi phép màu đã xảy ra, một cô gái đang chạy như bay trên bãi cát đảo hoang. Liệu có phải anh nhìn nhầm? Nhưng mái tóc trắng đó của Victoria không thể lẫn vào đâu được. Cô vẫn còn sống! Cô đã tồn tại trên hoang đảo đó suốt mười năm!
Thế nhưng vấn đề tiếp theo chính là làm sao để tiếp cận được cô, khi anh quá lạnh lùng còn cô lại quá hoang dại...