The Price Of Pleasure

Chương 12

Grant đã có thể chối bỏ rằng anh bị Victoria hấp dẫn, khi cô lo lắng, kiêu ngạo và giận dữ, nhưng sự tự tin và duyên dáng đã làm anh thất bại hoàn toàn. Cứ mỗi ngày trên biển, cô càng trở nên quen thuộc với con tàu, và sự tự tin của cô trở lại với mức độ đáng sợ. Cứ như cô hiện ra từ một vỏ sò, rũ bỏ cuộc sống cũ và sự sợ hãi như rũ bỏ một lớp vỏ. Rõ ràng, cô đã không còn oán giận anh nữa, và thường cảm ơn hoặc khen ngợi anh sau mỗi cơn bão.

Đến tuần thứ hai, trông cô đã giống như được sinh ra trên một con tàu vậy. Khi Cô Scott ngủ, mà thường là suốt cả ngày, Victoria học những bài hát trên biển từ Dooley và giúp ông ta sửa những cánh buồm bị rách. Khi họ câu cá, cô như phát cuồng lên với đủ các loài cá mới lạ.

"Bác chẳng thể biết bác sắp kéo lên con gì," cô như nói không ra hơi với Dooley trong sự hào hứng.

Cô đã quen với quần áo mới, thỉnh thoảng thay đổi vài chỗ nếu cần thiết, và cô thường cười mỗi khi Cô Scott khá hơn, cười thoải mái khi các thủy thủ thi nhau pha trò. Cả thủy thủ đoàn cũng yêu quý cô.

Nhưng khi cô như tỏa sáng, thì Grant lại phải khổ sở vì thiếu ngủ - anh chiếm dụng cái cabin chật chội của Ian bởi em họ anh đằng nào cũng thường ngủ lăn lóc trên boong - và còn phải khổ sở hơn vì thiếu... cô.

Anh sẵn sàng đổi cả cánh tay phải để có thể được chạm vào cô lần nữa.

Ấy thế mà cô cứ suốt ngày ở bên cạnh Ian.

Sáng nay, khi họ đang chơi bài trên boong, Grant cố kìm sự ghen tuông, một cảm giác anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng nó hiện hữu. Và giờ thì anh ghen tị khi người em họ của mình được ở bên cô, ghen tị khi anh ta kể những chuyện cười cô chưa từng được nghe.

Ghen tuông là một cảm giác của những tên bị cắm sừng. Không có chỗ trong trái tim của một người đàn ông vô tư.

Grant nhìn họ chằm chằm, nhìn như thể muốn tìm kiếm một cái gì đó. Mặc dù họ gần gần tuổi nhau, và hầu hết phụ nữ đều thấy khó có thể cưỡng lại Ian một cách khó hiểu, Grant không thể tìm thấy một chút xíu dấu hiệu của sự hấp dẫn giữa hai người. Thực tế, anh thường thấy Victoria nhìn anh trên đài chỉ huy.

Thế nhưng anh vẫn muốn phát điên khi nghe cô cười lớn bởi Ian vừa nói cái gì đó.

"Tôi không muốn anh ở gần cô ấy nữa," anh cảnh cáo Ian khi Tori vừa bước ra mũi tàu.

"Hoặc tôi hoặc là thủy thủ đoàn. Và tôi phải thú thật, ngôn ngữ của cô ấy thật là sinh động cứ như..." Và trước cái quắc mắt của Grant, Ian thêm vào, "Chẳng phải như anh nghĩ đâu. Ngay cả nếu tôi không toàn tâm toàn ý với một cô gái khác, Tori vẫn chỉ làm tôi nhớ đến em gái thôi."

"Ai?" Grant hỏi với vẻ nghi ngờ. Ian có ba em gái, chẳng ai gợi cho Grant nghĩ đến Victoria cả.

"Emma."

"Emma?" Grant cười khẩy. "Con bé mới rời ghế trường học -"

"Nó mười tám rồi."

"Anh cứ tránh xa Victoria ra," Grant yêu cầu, giọng anh thật thấp. Khi Ian nở một nụ cười tinh ranh với anh, Grant đứng thẳng dậy và bước đến đầy đe dọa trước cái ghế của anh ta. "Cô ấy là cháu gái của một bá tước. Tôi chắc anh cũng biết rõ thế nào là cư xử bất nhã với cháu gái một nhà quý tộc."

Tự mỉm cười, anh ta nói, "Tôi chẳng biết thế nào là cư xử bất nhã với cả con gái của một nhà quý tộc." Ian nghiêng về phía trước và nói khẽ. "Hơn nữa, đấy cũng là cái hay của những vụ ở ngoài biên giới, kiểu như thế này - sẽ chẳng ai biết cả."

Grant lôi Ian dậy khỏi cái ghế của anh ta bằng một tay, suýt nữa thì đấm một phát vào mặt người em họ bằng tay kia.

"Đừng có nhìn tôi như thế, anh giai. Tôi sẽ không đụng vào cô ấy." Ian chặc lưỡi. "Chỉ muốn thử mức nước thôi mà."

Grant thả anh ta ra và thở mạnh. "Anh nghĩ đó là lý do tôi bảo anh để cô ấy yên? Bởi vì tôi muốn cô ấy?"

"Vấn đề là - cô ấy hoàn toàn là của anh. Tôi muốn bảo vệ cô ấy. Như một người anh trai. Tôi không muốn cô ấy theo kiểu kia."

Grant đưa tay lên vuốt mặt. "Làm như tôi muốn vậy?" Chính anh cũng thấy giọng anh nghe đầy vẻ hoang mang.

"Khỉ thật, ông nội ơi. Mở mắt ra đi nào. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này cả." Ian vỗ vào lưng anh và xoay người đi. Anh ta quay lại nhìn Grant một lần nữa. "Tại sao anh phải cố chống chọi lại?"

"Tại sao?" Tiếng cười ngắn của anh chẳng có vẻ gì buồn cười. "Bởi vì tôi không muốn mình như thế này."

Dooley đi qua sau đó và thấy đôi mắt Grant đang gắn chặt vào Victoria.

"Cái cô đó, cô ấy đang học những chiêu mê hoặc người ta và những cách cô ấy có thể sử dụng chúng," Dooley nói. "Cô ấy làm cả thủy thủ đoàn xoắn xuýt quanh ngón tay - chỉ bằng một nụ cười."

Grant lẩm bẩm, "Chúa giúp cánh đàn ông ở Anh."

Ian cười thương cảm với anh. "Anh họ à, anh tự cầu nguyện cho mình trước đã."

Suốt cả đêm qua, Grant đã phải làm việc để đối phó với một cơn bão nhỏ nhưng lỳ lợm. Và đến khi nó yếu đi, anh lại làm những việc anh vẫn làm mọi sáng - điều chỉnh hải trình, kiểm tra con tàu, ra các mệnh lênh, và ngắm Victoria - và không nhất thiết theo thứ tự đó. Cô đang đi đi lại lại, lườm Ian, người đang đọc sách thay vì chơi với cô. Sự buồn chán như tỏa ra xung quanh cô.

Mặc dù trời trong, thời tiết lại lạnh buốt, nên anh quay về cabin của mình để thay quần áo ướt ra. Đến bên trong, anh treo cái áo khoác lên và đang cố gắng lột cái áo sơ mi ướt sũng ra khi anh quay lại để đóng cánh cửa. Nhưng Victoria đã vừa đi vừa nhún nhảy vào ngay sau anh.

"Cô nghĩ cô đang làm gì thế?" anh gắt. "Nếu cô muốn cảm ơn tôi vì trận bão đêm qua, thì không cần đâu. Đấy là công việc của tôi." Cô không trả lời, chỉ quan sát bộ ngực anh, làm anh cảm thấy không thoải mái. Cái nhìn trong mắt cô như nói rằng cô muốn chạm vài cái cô đang nhìn thấy. "Ra khỏi đây đi," anh ra lệnh, giọng anh khàn khàn một cách khó hiểu.

"Nhưng mà tôi chán quá. Anh đã bảo anh sẽ bảo vệ tôi - ừm, thế thì tôi sắp tự đập đầu vào tường đây."

Anh nhếch mép. "Tôi cần thay quần áo."

"Chẳng có cái gì tôi chưa thấy cả."

Cái đồ hỗn - Đợi đã... "Cô đã nhìn tôi ở chỗ các thác nước, đúng không?"

Như mọi lần cô không muốn trả lời câu hỏi nào đó, cô lờ anh đi, nhảy lên cái giường và quay mặt vào tường. "Được rồi, tôi sẽ không nhìn."

Anh lưỡng lự, rồi vội rửa ráy và thay đồ. Khi anh xỏ chân vào đôi ủng, cô ngồi dậy, vớ lấy cuốn ghi chép dành cho thuyền trưởng của anh, và lại nằm phịch xuống chiếc giường.

"Tôi chưa cho phép cô đọc cái đó."

Cô vẫn tiếp tục giở qua các trang. "Những ghi chép của anh thật kỹ càng, thật tỉ mỉ ở đoạn đầu. Nhưng sau hòn đảo, chúng không còn" - cô nhìn lên trần nhà, rõ ràng đang nghĩ từ để tả - "chính xác! Đúng, không còn được chính xác và kém cẩn thận." Đôi lông mày của cô nhíu lại, cô xoay cuốn sổ theo chiều kim đồng hồ. "Thực tế là, một số mục còn chẳng có nghĩa gì cả."

Anh giật nó khỏi tay cô, rồi quẳng nó lên trên nóc một bộ tủ kéo nơi cô không thể với tới.

Khi anh quay người lại, cô đang ngồi trước chiếc rương của anh, tay thọc xuống dưới những lớp quần áo. Xăm soi, lúc nào cũng xăm soi. "Anh khó tập trung hả?" Cô hỏi mà không quay người lại. "Tại tôi, phải không?"

Con nhãi kiêu căng. "Đó là vì tôi vẫn còn mệt chết được."

Cuối cùng, cô quay sang nhìn anh. "Anh có thể mệt. Đúng thế. Nhưng tôi thích cái ý nghĩ rằng anh không thể thôi nghĩ đến tôi, đến mức chẳng thể chú tâm vào việc gì khác."

Cô nói trúng phóc. Cô lôi một cái áo sơ mi đã gấp lại ra, rồi vắt nó lên vai, như sắp lấy nó đi. Giờ thì anh hiểu chúng biến đi đâu rồi.

"Đi đi, Victoria. Và để cái áo lại."

Cô nheo mắt lại khi cô đứng lên. "Tôi sẽ làm cho anh thích tôi. Đúng, tôi sẽ làm thế đấy. Thích tôi đến mức anh không thể chịu nổi." Và thế là, cô uyển chuyển bước ra khỏi cửa, chiếc áo vẫn vắt trên vai - một hình ảnh của sự tin chắc hoàn toàn, chuẩn bị cho một cuộc chiến mà cô đã thắng ngay từ đầu.

Có chuyện gì xảy ra với mình thế này? Tori tự hỏi, bối rối vì cảm xúc của cô. Vừa mới đây, sự thôi thúc muốn được áp má vào bộ ngực ướt đẫm của Sutherland, hướng môi cô về phía anh, làm cho cô gần như ngộp thở. Làm sao anh ta có thể hấp dẫn cô hơn cả trước đây chứ? Tori đã không nghĩ sự hấp dẫn của anh ta còn có thể tăng thêm. Thế mà dù thuyền trưởng có kiêu ngạo và đáng giận, cô vẫn thèm được chạm vào anh ta đến đau đớn. Cô muốn biết tại sao anh ta lại trang nghiêm, lại u ám đến thế. Cô muốn làm dịu những nếp nhăn giữa hai lông mày của anh.

Cô lắc đầu thật mạnh, và tìm đến cái chỗ ngồi quen thuộc của cô trên boong, ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu. Khi anh nhìn cô sáng nay, khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô, cô thấy có một cái gì đó hơn thế ở trong anh. Chắc chắn cô đã thấy sự ham muốn. Ngay cả cô cũng nhận ra điều đó. Nhưng trông anh cũng như đang hoang mang...

Một tiếng bật tay vang lên cách trán cô chỉ một inch kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng. Rõ ràng, cuối cùng thì Ian cũng đến bên cạnh cô.

Anh ta mở một bộ bài uýt của Đức cho hai người chơi. "Tôi thấy có vẻ giữa cô và anh họ tôi đang có sự tiến triển khá tốt?" anh ta nhận xét vẻ tưng tửng.

Cô cảm thấy làn da nóng lên. Có chuyện gì xảy ra với cô thế này?

Khi anh ta chia bài, cô đổi chủ đề. "Cammy nói với tôi mấy hôm trước là trái tim anh đã bị lấy mất. Tại sao anh không ở bên cô ấy?"

Anh ta thở ra thật mạnh trong khi xòe bài ra và xếp. "Tôi cần rời khỏi thành phố gấp, và tôi nghĩ Grant chỉ chuẩn bị đi Mỹ hay đâu đó. Chứ không phải vùng Nam Thái Bình Dương khốn kiếp."

"Anh không đùa chứ! Anh bị kẹt trên con tàu này?"

Anh ta gật đầu. "Nhưng có khi thế này lại tốt hơn," anh ta nói, đúng hơn là tự nói với mình. "Tôi mới hai mươi sáu - tôi không cần ổn định quá sớm thế này."

Tori gấp bài của cô lại và vỗ tay vui vẻ. "Anh đang nghĩ đến chuyện cưới vợ?"

"Ừm, khi cô gặp đúng người - "

"Grant nghĩ sao về chuyện này?" Tori băn khoăn.

"Anh ấy không biết. Không nhiều người biết đâu. Anh ấy sẽ thuyết giảng cho tôi một tràng rằng tôi rất không thích hợp để làm một người chồng và gánh vác trách nhiệm của một gia đình."

"Tên cô ấy là gì?"

"Erica," anh ta thì thầm với một nụ cười buồn bã.

Tori cười thành tiếng trước sự si tình của anh ta. "Anh có nghĩ cô ấy đã gửi thư cho anh? Có thể khi chúng ta dừng lại ở cảng, anh sẽ biết cô ấy có viết thư không. Tôi cá là trái tim cô ấy đã tan vỡ bởi vì anh đi quá nhanh."

Anh nhún vai.

"Cô ấy đang đợi anh ở London hả?"

Anh rút một quân bài và và cố nói với giọng thờ ơ, "Tôi không biết liệu cô ấy có đợi lâu thế không."

"Ồ, Ian, anh tự đánh giá thấp bản thân mình - "

"Tôi cũng không chắc cô ấy có biết chuyện gì xảy ra với tôi không," anh thú nhận, mặt anh căng thẳng. "Nếu cô ấy không nhận được những lá thư của tôi, thì rất có thể cô ấy nghĩ tôi đã biến mất. Hoặc tệ hơn."

"Tệ hơn?"

Sự đau khổ lộ rõ trong đôi mắt anh ta. "Rằng tôi đã bỏ cô ấy."

Tori hít vào một hơi. "Cô ấy có thể không biết sao? Cô ấy sẽ phát ốm vì lo âu mất."

"Lo âu? Hoặc là bất cứ phụ nữ nào biết đến danh tiếng của tôi sẽ đơn giản nghĩ là tôi đã chuồn mất?"

Anh có lý, nhưng trông anh khổ sở quá nên cô nói, "Khi anh trở về, anh sẽ phải bù đắp cho cô ấy."

Ian gật đầu lơ đãng. "Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy. Cô có hiểu điều tôi nói không?" Anh nhìn ra phía biển. "Tôi chỉ muốn ở gần cô ấy."

Và lại như hàng ngàn lần khác trong một ngày, ánh mắt Tori hướng về phía thuyền trưởng.