Quan Sách

Chương 2: Xảy ra chuyện rồi

Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp có cái tên rất hay gọi là Lâm Trung Tắc.

Ở đơn vị cấp huyện, một lãnh đạo có thể đảm nhiệm Trưởng phòng cũng là một nhân vật được cho là số 1, Lâm Trung Tắc là người có mạng lưới quan hệ rộng ở huyện Lễ Hà. Cả Phòng Lâm nghiệp ở huyện này, phải kể đến Lâm Trung Tắc là ung dung tự tại nhất, mà uy tín của Trưởng phòng Lâm cũng dường như chính là thông qua khoảng cách này tự nhiên thành lập lên.

Trên đất của Phòng lâm nghiệp này, một câu nói của Lâm Trung Tắc, chính là thánh chỉ, cho dù là những kẻ lọc lõi nhất, cũng không dám đề xuất ý kiến, đây đúng là y đang thể hiện năng lực quan trọng của Trưởng phòng.

Vương Sam đi ở phía trước, Trần Kinh đi theo sau.

Nhìn người phụ nữ phía trước vặn vẹo mông, bộ ngực gọi cảm kia nhô lên khiến người ta hoa mắt, Trần Kinh không khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ.

Phụ nữ đối với Trần Kinh bây giờ mà nói, dường như có chút xa xỉ.

Ở cái thời đại này, đàn ông không có bản lĩnh giống như động vật nhuyễn thể bị rút mất cột sống, trước mặt phụ nữ căn bản không có cách nào ưỡn ngực lên.

Ba năm trước đây, Trần Kinh còn tin vào tình yêu sôi nổi, còn tin trên thế giới này còn có cái gọi là thuần khiết, nhưng hôm nay sau ba năm, trong lòng Trần Kinh đã rõ, phụ nữ trên thế giới này tầm thường hơn đàn ông rất nhiều.

Giữa những người đàn ông trên thế giới này chỉ là đầu trộm đuôi cướp, lừa gạt lẫn nhau, trong khi đó phụ nữ thường thường là người quyết định và người khởi xướng.

Những người đàn ông muốn có được người phụ nữ đẹp nhất kia, thường là những người thắng không từ thủ đoạn nào trong tranh đấu.

Lúc vừa mới nhận thức được sự thật này, tâm trạng Trần Kinh vô cùng suy sụp, không muốn tin vào sự thật này.

Nhưng hiện tại, hắn cũng đã bình thường trở lại.

Người và động vật kỳ thực khác nhau không nhiều, giống đực ở thế giới động vật cũng là thông qua đấu tranh để tranh đoạt con khác phái, từ góc độ này mà nói, nhân loại bây giờ thật đúng là văn minh.

Ít nhất, mỗi người hiện tại đều giấu cái văn minh dưới lớp mặt nạ, mọi người đã vứt bỏ sự tranh đấu tàn nhẫn truyền thống, mọi người chính là đấu tranh trí tuệ, đấu tranh là điểm mấu chốt, đấu tranh là…

- Phó phòng Trần, anh có thể tiếp tục ở lại Phòng của chúng ta thật là tốt, mọi người đều không nỡ để anh đi!

Vương Sam đột nhiên quay đầu thản nhiên cười.

Cô đứng lại, Trần Kinh không kịp phản ứng, hai người chút nữa va vào nhau.

Một hương thơm bay vào mũi, Trần Kinh nén một hơi, cuối cùng đã khống chế được cơ thể mình.

Góc miệng hơi hơi nhếch lên, Trần Kinh xem như là mỉm cười.

Đối với người phụ nữ này, hắn đột nhiên cảm thấy chán ghét.

Tuy rằng người phụ nữ này có thể xác tuyệt diệu, vào vài năm trước, cái này đối với Trần Kinh có sức lôi cuốn chết người.

Nhưng bây giờ, giờ phút này, Trần Kinh cũng không phải A Mông ngày xưa, kinh nghiệm càng nhiều, những thứ nhìn thấy cũng càng nhiều. Sự đáng ghê tởm trong bản tính con người nhìn thấu rồi, liền quay đầu lại nhìn người ta, liền giống như bác sĩ giải phẫu thi thể, liền giống như nhìn ảnh chụp bình thường của chủ nhân thi thể.

Một bộ thân xác thối tha mà thôi, ngoài cái này ra không còn gì khác.

Biểu cảm của Trần Kinh lọt vào trong mắt của Vương Sam, cô hơi có chút ngạc nhiên, cô đang muốn tiến thêm một bước, Trần Kinh nói:

- Được rồi, Trưởng phòng Lâm đang sốt ruột, chúng ta mau đi thôi!

Vương Sam bị thẹn đỏ măt lên, vẻ mặt có chút xấu hổ, có chút buồn bực, cũng có chút khó tin.

Cô thật sự không hiểu, Trần Kinh ngày thường nhìn qua có chút hết sức lông bông điên cuồng, hôm nay tại sao liền trở nên điềm đạm như thế?

Mùi thuốc lá rất nồng, văn phòng đơn sơ, một người trung niên gầy tong teo hơn 40 tuổi, đó chính là Lâm Trung Tắc.

Tay của y thon dài, ngón trỏ và ngón giữa tay phải ố vàng, tàn thuốc chính là kẹp giữa hai ngón tay này.

- Trưởng phòng Lâm!

Trần Kinh nói, giọng điệu kính cẩn hiếm thấy.

Lâm Trung Tắc ngẩng đầu, trên mặt không chút biểu cảm, ông ta chỉ chiếc ghế trước mặt nói:

- Ngồi đi, hút một điếu không?

Trần Kinh xua xua tay nói:

- Tôi không cần, mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, cổ họng viêm rồi, không hút được.

- Chính là vì việc không vào được tòa soạn báo?

Trần Kinh hơi sửng sốt, khuôn mặt ửng hồng.

Chuyện đi tòa soạn, Trần Kinh thậm chí không báo cho Lâm Trung Tắc biết, hôm nay Trưởng phòng Lâm trước mặt hỏi chuyện này, trên mặt hắn có chút không nén được. Lại nói tiếp, việc này nếu làm được thật có chút không chân chính.

- Hôm nay tìm anh đến là có việc!

Lâm Trung Tắc đã chuyển chủ đề, hắn ta giương mắt xem xét Trần Kinh, đôi mắt vốn đục ngầu trở nên sáng ngời sắc bén.

Trần Kinh vội vàng lấy lại tinh thần chăm chú lắng nghe.

- Tôi chuẩn bị một lần nữa điều chỉnh một chút phân công trong bộ máy, công việc của Lão Triệu tôi muốn để anh đến phụ trách, anh thấy có vấn đề gì không?

Trần Kinh chỉ cảm thấy đầu ung một tiếng, có chút không tin.

Lão Triệu tên là Triệu Văn Long, là Phó Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp, phân công quản lý văn phòng, chấp pháp và kế tài. Trong Phòng Lâm nghiệp coi như là nhân vật thực quyền danh xứng với thực, sao lại thế này? Tại sao có thể cho mình phụ trách công việc của Lão Triệu?

Lúc Trần Kinh vẫn còn sững sờ, Lâm Trung Tắc thở dài nói:

- Đồng chí Văn Long khiến người ta thất vọng rồi, tham ô phạm pháp, khí tiết tuổi già khó giữ được, lần này bị Ủy ban Kỷ luật điều tra ra, điều này có ảnh hưởng lớn đến danh dự của Phòng Lâm nghiệp chúng ta.

Nhiệm vụ hàng đầu của anh, chính là phải loại bỏ hết những ảnh hưởng tiêu cực này.

- Trần Kinh à, anh có tài hoa, có năng lực, là một nhân tài nổi tiếng ở cả thành phố chúng ta, tôi vẫn luôn xem trọng anh.

Lâm Trung Tắc rủ rỉ mà nói, trong giọng điệu trầm thấp lộ vẻ khuyến khích, như là hai năm trước, Trần Kinh nghe thấy những câu này, nhất định sẽ kích động đến cả người phát run, lập tức có một cảm giác xúc động như người tri kỷ chết.

Nhưng hiện nay, Trần Kinh là sau lưng gió lạnh vù vù, mồ hôi lạnh sớm đã ướt phía sau lưng.

Triệu Văn Long gặp chuyện, Trần Kinh làm một Phó Trưởng phòng không ngờ không biết một chút gì, trong đây có biết bao nhiêu vấn đề?

Có một chút có thể khẳng định, việc này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, Phòng Lâm nghiệp từ trước đến nay chính là một tay Lâm Trung Tắc che trời, Triệu Văn Long có vấn đề, Lâm Trung Tắc có thể lau sạch sẽ cho mình? Hơn nữa, điều tra ra một Triệu Văn Long, rút củ cải ra khỏi bùn, phong ba lần này sẽ có bao nhiêu người xảy ra chuyện.

Cẩn thận thưởng thức một tách trà bưng lên mặt bàn, Trần Kinh lại ngẩng đầu, hắn cuối cùng phát hiện thần sắc của Lâm Trung Tắc không giống vẻ bình tĩnh hàng ngày mà ông ta biểu hiện.

Không biết vì sao, phát hiện được điều này, trong lòng Trần Kinh có chút khoái cảm bất ngờ xảy ra.

Hai năm nay ở Phòng Lâm nghiệp, Trần Kinh không hề có triển vọng, thậm chí không hề tôn nghiêm, cái gọi là Phó Trưởng phòng, khiến cho đến người trông cửa đều có thể ngẩng đầu nhìn mặt. trong này cố nhiên có vấn đề ở bản thân Trần Kinh, nhưng quan trọng hơn có liên quan trực tiếp đến Lâm Trung Tắc.

Ở trong Phòng, Lâm Trung Tắc thường xuyên nói:

- Trần Kinh mảnh da non thịt, làm không được việc nặng nhọc ở trong Phòng Lâm nghiệp.

- Tiểu Kinh tuổi còn nhỏ, không cần làm ra quá nghiêm túc, mọi người quan tâm nhiều là điều tất yếu.

Những lời này nhìn như nói giỡn.

Những lời này chợt nghe không có gì, nhưng Trần Kinh bây giờ hiểu rõ, đằng sau những lời này đầy thâm ý.

Trần Kinh làm Phó Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp, dù sao cũng phải có chút uy tín, sự tùy thích của Lâm Trung Tắc, trực tiếp làm cho hình tượng Trần Kinh con nít in sâu vào trong lòng người.

Lâm Trung Tắc quá tinh khôn, quá lợi hại! Sự lợi hại của hắn ta chính là giết người không nhìn thấy máu.

Mấy năm lại đây, Trần Kinh trước mặt hắn ăn đủ khổ rồi, ở sâu trong nội tâm hắn đã có ý khiếp sợ người này, có thể nói là vừa hận vừa sợ.

Hôm nay, Trần Kinh lần đầu tiên phát hiện sơ hở của Lâm Trung Tắc, hoặc là phát hiện sự sợ hãi của Lâm Trung Tắc, tâm trạng của hắn nghĩ là biết.

“Lâm Trung Tắc cũng không có gì giỏi giang, con mẹ nó cũng biết sợ hãi!”

Trong đầu Trần Kinh lóe ra ý nghĩ này, cảm xúc của hắn không ngờ bình tĩnh rồi.

- Cảm ơn sự coi trọng của Trưởng phòng Lâm, tôi tất nhiên không phụ lòng tín nhiệm của anh, sẽ đảm nhiệm công việc này!

Trần Kinh nghiêm túc nói.

Trong mắt Lâm Trung Tắc chợt lóe sáng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Kinh, thần sắc trên mặt âm u khó nắm bắt.

Nếu là trước đây, trong lòng Trần Kinh sẽ rất hồi hộp, nhưng hôm nay, hắn nhìn thấy sự khiếp sợ của Lâm Trung Tắc, hắn có vẻ nắm chắc khí khái nói:

- Trưởng phòng Lâm, còn có việc gì muốn dặn dò tôi không?

Lâm Trung Tắc lắc đầu, nói:

- Không có, ôi! Thời buổi rối loạn, bên ngoài có vài người không chịu trách nhiệm, nói mỗi người ở Phòng Lâm nghiệp chúng ta đều có vấn đề, cái này quả thực là nói hươu nói vượn, ném đá xuống giếng.

- Quan điểm này là sai lầm! Tôi khẳng định không có vấn đề, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không sợ điều tra, kiểm tra càng nhiều tôi càng vui, tốt nhất điều tra hết những con sâu làm rầu nồi canh, tôi xem ai còn dám nói Phòng chúng ta không sạch sẽ?

Trần Kinh cao giọng nói.

Những lời này của hắn rất phù hợp với cá tính hồi còn trẻ của hắn, nhưng trong trường hợp này nói những lời này, thần sắc của Lâm Trung Tắc liền trở nên vô cùng mất tự nhiên, môi động đậy, một chữ cũng không nói ra.

Lâm Trung Tắc thăm dò đưa ra tính toán, Triệu Văn Long xảy ra chuyện, lập tức để Trần Kinh tiếp nhận toàn bộ công việc mà ông ta để lại.

Đây là một cái quầy lộn xộn, những người phía dưới sớm đã lòng người hoảng sợ, bất cứ lúc nào sẽ cây đổ bầy khỉ tan, Trần Kinh tiếp nhận công việc này, ngoại trừ có thể đắc đội với người ta ra, căn bản không làm nổi việc gì.

Hơn nữa, dựa vào uy tín của Trần Kinh, trên dưới toàn Phòng không ai xem trọng hắn, thực sự gặp phải chuyện cần quyết định sách lược, còn phải cần quyết định của Lâm Trung Tắc, cho nên từ góc độ này mà nói, Trần Kinh chính là một tấm chắn bùn.

Những thứ bẩn, những thứ thối liền vất cho Trần Kinh, Lâm Trung Tắc trốn đằng sau có thể yên tâm ở một phương kinh doanh.

Đương nhiên, Trần Kinh có ưu thế, làm một cán bộ ở tỉnh trao quyền cho cấp dưới, hai năm nay ở huyện Lễ Hà danh tính không rõ ràng, rất không được người ta thích. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, người như thế này nhất định là sạch sẽ.

Đặc điểm này của Trần Kinh, dưới tính hình đặc thù này, quả thực là chứng tỏ tính ưu việt, từ góc độ này mà nói, Trần Kinh tiếp nhận những thứ lộn xộn mà Triệu Văn Long để lại là thỏa đáng nhất.

“Quân cờ”, “Lính hầu”, “ Vật hy sinh” những lời này là những từ mà Trần Kinh có thể nghĩ đến trong hoàn cảnh của mình.

Lâm Trung Tắc tính toán rất thâm thúy, hắn ta một mình nói chuyện với Trần Kinh, nhìn qua chính là ném miếng thịt béo bở cho Trần Kinh. Trên thực tế Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp căn bản chính là người bên lề, lời của hắn ai nghe?

Đừng nói những kẻ lọc lõi ở trong văn phòng này không nghe, có thể đến cô dọn dẹp vệ sinh đều sẽ không nghe.

Làm lãnh đạo trình độ này đến trước mặt Trần Kinh, hoàn toàn liền bị người ta cướp hết rồi, lấy đâu ra chút tôn nghiêm?

Từ phòng làm việc của Lâm Trung Tắc đi ra, trong đầu Trần Kinh không ngừng nghĩ những cái lung tung lộn xộn này, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt, trước đó chưa từng có cảm giác mãnh liệt.

Hắn đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội, cơ hôi ngàn năm có một, nếu như nắm chắc…

Trần Kinh nắm chặt nắm đấm, kinh nghiệm mấy năm nay nói cho hắn biết, hắn nhất định phải thay đổi, không thể lại đi theo biện pháp sai lầm đã có để làm việc, thế giới này, muốn có tôn nghiêm, chỉ có thể tự mình tranh lấy.