“Bên ngoài, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống. Nhưng trong lòng tôi thấy đâu đó le lói ánh sáng mặt trời mọc. Đó là ánh nắng của niềm tin, của hy vọng về công lý, về cuộc sống của con người trên thế giới sau này. Có lẽ, mỗi khi một tên tội phạm bị bắt vào tù, cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, lại thêm một lần mặt trời mọc trong bóng hoàng hôn”.
Nhưng không hiểu vì sao, ao ước bình dị đó của anh lại chẳng thể nào thực hiện được. Người vợ của anh đã ra đi. Cô ấy đã ra đi mãi mãi trong một lần làm nhiệm vụ. Đó là một ngày nắng nhạt, trong một vụ bắt cóc trẻ em, cô ấy đã không sợ nguy hiểm mà một mình đi vào “hang ổ” của tội phạm. Và rồi, đó cũng là lần cuối cùng cô công hiến tâm sức của mình cho nghề nghiệp. Nhưng đến cuối cùng thì sao, công sức ấy của cô đổ sông đổ biển khi tên tội phạm kia được phán là không đủ chứng cứ, là vô tội. Anh thấy thương cho cô, cũng thấy căm hận cái xã hội đầy rẫy những điều ghê tởm, đáng sợ này…