Bản thân để sống sót cũng không phải khó, nhưng trong một phút sơ sẩy, Tịch Chu lại bị người bạn mà cậu đang đưa lưng che chở đẩy ra giữa bầy tang thi.
Chuyện gì đến cũng đến, khi Tịch Chu cảm nhận được cảm giác thèm ăn buồn nôn đang dần lấn át thì cậu càng lúc càng mất đi hy vọng…
“Hệ thống khoái xuyên đã buộc định, xin chủ nhân nhanh chóng bắt đầu nhiệm vụ!”
Trong lúc cấp bách như thế này lại có hệ thống nào lảm nhảm, Tịch Chu không thể không nổi cáu: “Mấy cái thế giới lộn xộn gì thế này! Vườn trường, võ hiệp cũng bỏ đi, mi nói cho ta biết huynh đệ là cái quái gì!! Sinh tử là cái vẹo gì!!!”
Thế nhưng, sự hung hăng của cậu ngay lập tức bị dập tắt khi một giọng nói trầm ấm cất lên:
“Cẩn thận một chút, đừng làm động thai khí!”