Cô là người quyết định chia cắt họ bởi khoảng cách địa lý xa xôi nhưng tình yêu là chưa bao giờ vơi qua những cánh thư thường xuyên được trao đổi giữa hai người. lời văn tuy dản dị mộc mạc nhưng không thể che dấu được tình yêu của họ dành cho nhau. mạch chuyện với thời gian trôi gấp gáp chỉ điểm lại qua những sự kiện, những ngày lễ đáng nhớ vô tình đã lộ ra nỗi cô đơn dường như lớn hơn trong những ngày họ nghĩ nhiều đến đối phương. Cứ vậy năm này qua tháng khác hai người có những lần gặp nhau hiếm hoi tại sân bay địa điểm đặc biệt nơi mà hai người được đoàn tụ . nhưng trong một khoản thời gian ngắn ngủi cô lại rời xa anh tại chính địa điểm mà anh mới đón cô. Tại nơi ấy luôn là một chiếc bàn cùng những ly kem không bao giờ thay đổi vị. Anh và cô thường phải vội vã sẻ chia những câu chuyện lặt vặt và hầu như đều kết thúc là những tranh cãi nhỏ có to cũng có.
Anh yêu cô nhưng rồi có lẽ đúng như cô nói “yêu thôi là chưa đủ, mà còn phải hợp với nhau nữa” thế là họ bị chia tách nhau không chỉ vì khoảng cách địa lý nữa. Thế rồi anh gặp gỡ và yêu thương một người phụ nữ khác, trong ngày cưới của mình anh vẫn đưa mắt tìm kiếm cô người mà anh thật lòng muốn gặp trong ngày trọng đại ấy. Cô tới, nhưng là tới trễ mắt cô đẫm lệ xúc động khi nhìn thấy anh đứng trên lễ đường với một người con gái khác, một người xa lạ mà cô chỉ được biết qua những trao đổi nhanh giữa họ. Nhưng có quan trọng gì đâu vì cô gái ấy, người sắp chở thành vợ anh.