“Nếu như anh đến sớm hơn một chút
Bản thân em cũng không phải úa tàn”.
Bông hoa xinh đẹp mạnh mẽ, quật khởi vươn lên nở rộ, bông hoa ấy từng chịu cảnh đau thương trong giày vò, từng cố gắng đợi chờ người đến chăm bón. Thời gian chóng trôi, đâu phải bông hoa nào cũng có thể sống được trong môi trường khắc nghiệt như vậy. Nhưng rõ ràng bông hoa ấy đã dùng tất cả sức bình sinh của mình để được sống, được chờ đợi. Thế rồi cũng có ngày sức bình sinh ấy không còn đủ nữa. Lúc hoa héo úa, phai tàn thì người mới từ đâu đến tưới nước. Liệu có còn kịp nữa hay không?
Ngày Đóa Ngọc Hân biết được Thẩm Nhật Minh chưa từng dành tình cảm cho cô, trái tim cô như chết đi một nửa. Cô toàn tâm toàn ý yêu một người, người đó lại toàn tâm toàn ý ghét bỏ cô. Cô ngỡ rằng bản thân sẽ được hạnh phúc trọn vẹn, ai ngờ đương lúc cô vun đắp nhiệt tình nhất thì nó lại vỡ đôi. Thế giới như hoàn toàn sụp đổ trước mắt cô. Đến cuối cùng, đóa hoa kiên cường như cô cũng không còn đủ ý chí để đoạt lại hạnh phúc cho chính bản thân mình.