Hơi thở tôi dồn dập, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi. Mặc kệ cả người tôi ướt sũng, giày cũng không cở liền mở cửa chạy vào phòng hắn. Đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh. Bà giúp việc cũng không có ở đây, đèn trong nhà lại tắt hết, lồng ngực tôi lại đập liên hồi. Bước chân đi mở cửa từng phòng.
Tôi lo lắng cho hắn, cái con người cao ngạo lạnh lùng như băng thì có bao giờ nhờ ai giúp đỡ. Nếu như hắn bị giết thật thì làm sao bây giờ?
Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi gặp hắn, ấn tượng về giám đốc của tôi rất khác người nên tôi đã bị phạt trực vệ sinh. Lúc ấy tôi ghét hắn, ghét con người vô lương tâm không phân rõ phải trái. Đến khi hắn cứu tôi từ trong quán bar, giả vờ làm tin nhắn tổng đài gửi cho tôi lời an ủi lúc nữa đêm. Chưa kể hắn còn làm giúp tôi bao nhiêu việc nhưng đến cuối cùng lời hắn nói ra vẫn là một từ"Phạt".
Bây giờ nghĩ lại tôi lại thấy hắn ngốc nghếch làm sao. Giúp tôi thì nói thẳng là giúp tôi, còn bày đặt xem tôi như là con ngốc. Tôi thấy hắn tốt hơn thẩm Nhật Minh rất nhiều. Hắn không biết nói chuyện ngọt ngào như Thẩm Nhật Minh, hắn cũng không có nhưng biểu cảm để gây hứng thú cho người khác thậm chí hắn còn không biết biểu đạt tình cảm cuar bản thân ra sao, nhưng bản thân hắn rất chân thành, không lừa dối.
Tôi mò dần theo bóng đêm tìm đến phòng hắn, không nghĩ ngợi liền mở cửa. Cũng một mảng tối om. Tôi bật điện lên sững sờ nhìn con người đang ngồi yên ổn trên giường. Hắn vẫn là hắn, vẫn lạnh lùng rồi nhìn đôi mắt khó hiểu nhìn tôi như vậy. Tôi bỗng dưng bật khóc, trên mặt tôi toàn là nước, không xác định rõ là nước mưa hay nước mắt. Vội lao đến ôm chầm con người to lớn của hắn, ôm thật chặt như sợ hắn bay mất đi, nghẹn ngào khóc. Không đợi hắn lên tiếng, tôi vội cất giọng mắng:
"Tên đại ngốc, anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? hu...Tôi lo cho anh chết mất"
Đình Minh Tuệ nghe thấy "tên đại ngốc" thân hình chợt run lên. Lấy tay vuốt mái tóc ướt nhẹp của tôi:"Thay áo quần đã, người ướt hết rồi rất dễ bị cảm lạnh"
Tôi như một đứa con nít lắc đầu thật mạnh rồi ôm người hắn thật chặt"Tôi hỏi anh có bị thương chỗ nào hay không?"
"Có" lời nói của hắn vừa thốt ra liền có một hơi phả vào tai tôi làm tôi mất tự nhiên. Liền buông lòng hắn ra, nhìn hắn:
"Sao anh không nói là "không bị thương"?"
"Tôi không biết nói dối, với lại trước mặt em tôi cũng không cần nói dối"
"Không phải trong truyện ngôn tình, nữ chính hỏi nam chính như vậy, nam chính đều nói là không sao?"
Anh cười, đây là lần thứ hai anh cười với tôi, anh đưa tay búng trên trán tôi một cái:"Anh có thể làm nam chính sao?"
Tôi cúi đầu không nói cũng không biết là trả lời ra sao. Có lẽ anh nói đúng. Trong tâm trí tôi anh chưa bao giờ là nam chính, chỉ là một người mà tôi không thể mất đi được. Hôm nay tôi đã nhận ra được điều này.
"Anh mở áo ra"
Minh Tuệ rất nghe lời, bàn tay tao nhã cởi áo từ từ làm tôi hồi hộp. Khi cởi ra rồi, nhìn một vết thương gần nửa bụng được băng bó rất kĩ nhưng vẫn thấy vài vết hồng nhạt, nhìn là biết mới băng gần đây.Vết thương này chỉ cần cử động một chút la gây đau rất lớn. Ngón tay tôi run run chạm vào nó. Nghẹn ngào nói:
"Thẩm Nhật Minh là tên ác độc, sao có thể nhẫn tâm với anh như vậy. Rốt cuộc anh với hắn xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt hắn nhìn tôi chăm chú rồi thở dài:"Chỉ là chuyện cũ mà thôi, hôm nay cũng kết thúc ân oán được rồi"
Tôi sững sờ:"Kể tôi nghe được không?"
"Hồi còn nhỏ, em còn nhớ là em kéo Thẩm Nhật Minh hai người cũng nhau lăn xuống vùng đất đó không?"
"Có nhớ chút ít"
"Lúc ấy mẹ của Thẩm Nhật Minh là bà con xa của mẹ em, nghe tin em và hắn nhập viện, hai người gấp rút chạy vào..."
"Rồi sau đó thì sao?" Tôi ngồi yên lẳng lặng nghe hắn kể. Hắn vẫn vuốt tóc tôi, ngồi gần để truyền hơi ấm. Mùi hương thảo mộc thoang thoảng bên mũi rất dễ chịu.
"Mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ còn lại bố, nhưng bố tôi là một kẻ nghiện rượu. Lúc ấy tôi nghe tin em vào bệnh viện, liền biết bị Triệu Mẫn giở trò để hãm hại em, tôi thúc dục bố lái xe đến chỗ em. Bố lúc ấy đang say mà lại lái xe, hậu quả gây tai nạn cho mẹ của Thẩm Nhật Minh, cuối cùng hai người tử vong"
"Vậy có phải tại anh đâu mà hắn lại kết thù kết oán với anh"
"Đúng là như vậy, nhưng những hành động sự việc qua miệng của Triệu Mẫn thì hoàn toàn khác" Giọng hắn trầm thấp đều đều, không có cảm giác gì.
"Vậy anh tin là chuyện năm đó không phải là do tôi làm"
"Ngay cả con kiến em còn sợ chứ đừng nói đến chuyện hãm hại người khác" Đình Minh Tuệ nói bâng quơ nhưng làm tôi cảm động đến gần khóc. Tên ngốc này luôn làm tôi cảm động như vậy. Tôi cứ nghĩ là chẳng có ai tin tưởng mình, ai ngờ...
"Nghe xong hết chưa?"
"Rồi" Tôi cúi đầu gật thật mạnh. Đôi mắt cảm động không dám để hắn nhìn thấy.
"Vậy đi thay áo quần đi kể cảm lạnh" khuôn mặt hắn mang đầy ý cười.
"Rồi" Tôi gật đầu bước đi nhanh, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng liền quay lại:"Không phải anh cũng bị ướt sao, miệng vết thương cũng bị tôi làm cho ướt rồi"
"rất ít"
"Như thế nào mới là ít, anh ngồi yên đó, tôi thay xong lại đây liền"
Nối xong không thèm nhìn mặt hắn chạy qua căn phòng cũ mà lúc trước tôi đã từng nằm. Thay áo quần xong, nhìn mình trước gương, vuốt mái tóc hai lần rồi đi ra ngoài. Bỗng ngửi thấy mùi thảo mộc quen thuộc từ phía cửa sổ. Tôi tò mò đi lại gần để ngửi. Mùi này thật dễ chịu, làm người ta có cảm giác nhẹ nhàng thư thái đến lạ thường.
"Cô vào đi, ngồi đây trời gió lắm" BÀ giúp việc không biết từ đâu xuất hiện đi ngang qua cửa sổ nhìn tôi rồi nói.
"BÀ không thắc mắc vì sao tôi xuất hiện ở đây à"
Bà cười hiền:"Thắc mắc làm gì cho mệt người, cuộc đời được bao nhiêu cứ tận hưởng bấy nhiêu đi"
Tôi cũng gật đầu cười với bà, nhớ đến chuyện mùi hương liền hỏi:"Bà có biết mùi hương thảo mộc ban nãy phát ra từ ở đâu không vậy?"
Bà cười trừ, đôi mắt nhăn lên tạo thành đường công"Đó là mùi thuố bà vừa sắc xong"
"Mùi thuốc, trong nhà mình có ai bị bệnh hả bà?" Tôi bỗng nổi lên nghi ngờ, ngoài bà giúp việc và MInh Tuệ còn có người khác sao
?
"Cô muốn biết thì tự đi hỏi cậu chủ đi, để tôi đi đổ cặn thuốc" Nói xong bà quay người bỏ đi, bóng lưng bà mất tăm trong màn đêm. Tôi nhìn theo rồi nhớ ra mình bỏ quên hắn ở trong phòng. Thầm mắng một câu rồi chạy nhanh lên phòng hắn.
Phòng hắn cách phòng mà tôi thay áo rất gần, bữa trước tôi bị bệnh hắn liền ở bên cạnh tôi, biết rõ được mọi tình hình cuẩ tôi là như vậy. Vậy mà lúc trước tôi chưa bao giờ để ý đến điểm này. Tỗi bỗng thấy có lỗi.
Nói thế nào đi nữa tôi vẫn rất thích phong cảnh ở đây, đêm nay có thêm mùi hương thảo mộc thoang thoảng với hương gió cây tự nhiên khe khẽ luồn qua ô cửa sổ. Tôi cảm thấy thực thoải mái, thả mái tóc bồng bềnh bay theo hướng gió, thư thái đi về hướng phòng của hắn.
Tôi đến mở cửa phòng. Rồi tự nhiên tìm cho hắn chiếc áo khoác rồi lấy băng gạc đến. Vừa băng bó vừa lẩm bẩm.
"Em vẫn còn nhớ đến hắn sao?" Đình Minh Tuệ từ trên đầu nhìn xuống, tôi nghe thấy hơi thở nóng của hắn. Biết hắn bị cảm cũng không làm được gì.
Câu trả lời của hắn tôi biết trả lời thế nào, còn nhớ sao? Đúng là còn nhớ, nhưng lại nhớ đến câu nói hắn chưa bao giờ thích tôi. Dù rất ghét hắn nhưng trái tim lại ẩn ẩn đau đau, bây giờ mới nhớ đến Triệu Mẫn, cô gái cội nhuộm của mọi chuyện, tôi thật ghen tị với cô ấy, cô ấy có được tất cả mọi thứ, muốn sắc có sắc, muốn tiêng có tiền muốn tình có tình. Con người như vậy thật là tốt, bản thân tôi cái gì cũng không có, thật là đáng buồn.
Thật ra Thẩm Nhật Minh rất đáng thương, từ nay về sau, khi đã vào tay Triệu Mẫn sẽ không yên ổn với thủ đoạn của cô. Dù sao như vậy cũng tốt, Triệu Mẫn làm điều sai cũng nên bị trừng phạt. Hai người đến với nhau mà có nhiều khúc mắc đến thế kiểu gì cũng không sống được với nhau lâu dài. Tôi cũng chẳng thương tiếc gì cho hắn. Đơn giản vì hắn chưa làm được gì cho tôi ngoài đau khổ.
Tôi chỉ thương tiếc cho Minh Tuệ, người đến sau luôn luôn cam chịu tất cả dù hắn là một giám đốc cao quý. Hài, càng nghĩ càng mệt người. Sống thảnh thơi cho khỏe.
Nhìn thôi thở dài, hắn liền hiểu lầm. Tôi ngẩng đầu hỏi hắn:
" Bà giúp việc bảo mùi thảo mộc kia là mùi thuốc. Vậy sao người anh có mùi thảo mộc này, anh bị bệnh?"