Bởi lẽ hắn không thể chịu đựng được cảnh những bệnh nhân không khác gì những con rô bốt di động, không khóc, không cười, chỉ làm việc theo tiếng chuông đồng hồ. Hắn như một thứ bất quy tắc giữa một cuộc sống đầy quy tắc, và thứ duy nhất bất quy tắc đó lại muốn làm nên những việc điên rồ.
Việc điên rồ đó là khiến mọi người phải tuân theo một luật mà hắn đề ra!
Hắn bắt đầu đem đến một luồng không khí mới đầy ắp tiếng cười. Hắn lập ra phòng chơi bài, thay đổi giờ giấc xem tivi,... thứ mà đối với hắn là cả một cuộc chiến đối với quy định của những kẻ mạnh. Hắn nhắc nhở họ ý thức về cá tính của mình, tạo ra mối liên kết giữa những thân xác tưởng chừng như đã lờ đờ vật vã với chiếc “đồng hồ báo thức” sai khiến họ mỗi ngày. Để làm được điều đó hẳn là một cuộc chiến, một cuộc chiến không cân sức!