Trong thời gian ở Venice ông theo dõi cậu nhìn cậu mỗi ngày, lén theo cậu đến mọi nơi ở Venice, muốn bắt chuyện nhưng không dám vì ông đã già và đó còn là 1 cậu bé trai, một tình yêu mà theo ông đó là đồi bại. Nhưng theo Aschenbach thì đó cũng ko phải là tình đơn phương (mặc dù câu chuyện ko cho biết nhiều về thân thế của cậu bé chỉ biết là cả nhà đi du lịch, 3 chị gái, 1 cô gia sư và cậu) vì cậu bé thấy ông theo dõi mình nhưng ko tố cáo, còn cố ý lượn qua lượn lại trước tầm nhìn của ông, cười với Aschenbach. Cả câu chuyện cả 2 người ko nói với nhau lời nào, ko hề làm quen với nhau dù đã nhìn nhau hàng giờ liền hơn cả tháng trời ở Venice.
Có lẽ đẹp đến nỗi ông ko thể nào thoát khỏi số phận như nàng Semele (một nàng công chúa bị vẻ đẹp của thần Zeus làm cho tự mình bốc cháy), Aschenbach cũng thế ông biết Venice bị nhiễm dịch bệnh, du khách nước ngoài đã bỏ đi nhưng ông vẫn ở lại vì cậu bé kia, nỗi lo sợ duy nhất là gia đình của cậu bé sẽ bỏ đi vì dịch bệnh vì vậy ông cố giấu nhẹm chuyện này đi.