Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Tam mang theo hơn sáu mươi người chạy trở lại.
Lúc này bọn họ cũng học ngoan, không còn không biết sống chết nhào lên như lúc đầu nữa.
Bọn họ vừa xông về phía trước vừa thương lượng nói: “Chúng tôi không có gây chuyện, chúng tôi chỉ muốn mang anh em của mình về mà thôi.”
“Hưu hưu hưu....” Đám lưu manh nhỏ này nâng từng người từng người về.
Tiểu tổ bốn người Bạo Phong vẫn không nhúc nhích, chỉ cần mấy người này chưa đi đến phạm vi công kích của bọn họ thì bọn họ sẽ đứng bất động, chỉ cần có người đạp vào phạm vi một bước, tiểu tổ bốn người Bạo Phong liền đá một cước bay đi.
“Đại gia tha mạng --- đại gia tha mạng!” Mười mấy tên lăn trên đất vài vòng liền liều mạng lăn ra bên ngoài.
Bọn họ thấy anh em của mình chạy về cứu bọn họ thật là cảm kích đến rơi nước mắt. Vẫn là anh ba có nghĩa khí không bỏ rơi bọn họ.
“Ai nha má ơi.... đau chết lão tử! Anh ba cứu em... em không nhúc nhích được....”
Trên đất là một mảnh quỷ khóc sói tru.
Tiểu Tam nhìn thấy anh em của mình bị đánh đến ngay cả cha mẹ còn không nhìn ra trong lòng vô cùng khó chịu: “Mau kéo bọn họ ra ngoài ---”
“Hưu hưu hưu” Chỉ trong chốc lát đã lôi mười mấy người đi. Nhưng mà..... mấy người ở gần bốn tên hộ vệ kia liền buồn bực, không ai dám lên!
Bốn tên kia không phải là hộ vệ! Nhất định người ta là tứ đại Thiên Vương ---
Tay chân của người ta kia cũng không phải là chiến sĩ bình thường.
Một quyền một cước kia giống như bị cây búa sắt ngàn cân đập lên người vậy.
“Anh ba, còn có em nữa! Còn có em nữa! “Còn em nữa --- mẹ nó! Các người bỏ mặc lão tử sao?”
Tiểu Tam vội la lên: “Tự các người lăn đến!”
Người té dưới đất kia hét lên: “Xương sờn của lão tử bị gãy! Nếu tao có thể lăn còn chờ các người kéo sao? Cái con mẹ nhà nó!”
Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, nhưng từ đầu đến cuối tiểu tổ bốn người Bạo Phong vẫn là đứng im tại trên dưới trái phải Lăng Vi.
Chân Dũng nói: “Phu nhân, lúc nãy tổng cộng đám người này có 102 người, bây giờ trừ những người nằm xuống này còn có hơn sáu mươi, trong số bọn họ đã mất đi sáu người.”
Kim Trạch số hai nói: “Bọn họ mai phục ở phía chín giờ, cái thằng nhóc lông vàng kia vẫn luôn nhìn phu nhân chằm chằm, có vẻ như trong tay có ám khí.”
“Ừ.” Chân Dũng trả lời: “Tiểu Trạch, cho anh nhìn xem sự lợi hại của cậu.”
“Được rồi.” Kim Trạch nhàn nhạt nói. Đối với bọn họ mà nói, đám người lưu manh này lại giống như chim ưng và gà con vậy.
“Anh hai, anh hai, có cơ hội ra tay không?” Năm anh em đi bọc ra đằng sau đánh lén cùng với Chu Nhị nhìn Lăng Vi và bốn người hộ vệ chằm chằm hỏi.
Một thằng em đi cùng với Chu Nhị nói: “Anh hai, có vẻ như không thể ra tay được.... đám người kia quá gian xảo.”
Chu Nhị nhíu mày, có vẻ như thật sự không có cơ hội ra tay. Nhưng mà, nếu chuyện làm ăn này không thành công, bọn họ lại phải tốn công đi ép buộc Trương Diệc Đình ói tiền ra.
Bây giờ, vẫn còn cơ hội để phi đao, anh cũng muốn thử một chút.
Đám người Chu Nhị núp sau tảng đá lớn, Chu Nhị nhìn ra ngoài từ kẽ hở giữa khe đá, anh vừa lộ ra con mắt một chút, đột nhiên liền thấy một con dao nhọn bay thẳng đến mặt của anh!
“Ai nha má ơi.... Hù chết lão tử!” Chu Nhị đặt mông ngồi trên đất, anh đưa tay sờ đáy quần... Chết tiệt! Ướt.... anh lại sợ đến vãi đái....
Quá dọa người, một dao này! Nếu không có hòn đá kia ngăn cản thì bây giờ đã ghim lên người của anh rồi.
Chu Nhị bị như thế tất cả anh em đi theo anh và bên tiểu Tam cũng đều quay ra nhìn anh.
Tiểu Tam mắng một câu: “Anh hai, mẹ kiếp! Không phải anh muốn đánh lén sao? Đánh lén có thể làm cho mình bị bại lộ mục tiêu sao?”
Chu Nhị mắng anh: “Đừng nói nhảm nữa! Mau rút lui! Mau chạy đi ----”
Chu Nhị cũng không thèm để ý phía sau có bao nhiêu người bị thương đã co giò chạy đi... Chỉ hận cha mẹ không sinh ra cho anh thêm hai cái chân nữa!
Bốn người kia tuyệt đối không phải là hộ vệ, phi đao chính xác đến làm cho người ta sợ hãi!
Sau khi Chu Nhị bỏ chạy, các anh em sau lưng thấy anh chạy cũng gào to khóc lóc chạy theo.
“Mẹ nó! Các người không thèm để ý đến chúng tôi sao?” Trên đất.... còn hơn ba mươi người đang nằm đâu...
Những người này hận Chu Nhị đến nghiến răng nghiến lợi. Rốt cuộc lúc nãy bọn họ ngu ngốc cỡ nào, còn cho rằng anh hai đến là để cứu bọn họ!”