Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Số hai số ba số bốn cũng là mỗi người bảo vệ một bên, bọn họ ra đòn tàn nhẫn đứng đánh trong vòng tròn nhỏ của mình, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
“Ầm phanh bành bành!” Một người đi lên là tàn phế một người! Nhất định là một quyền hoặc một cước giải quyết một người, tuyệt đối sẽ không để mình ra đòn lần thứ hai.
Dám người này có chừng ba mươi người bị đánh gục, nháy mắt cảm giác được chuyện lớn không tốt!
“Mẹ nó ----” Đây là loại người gì vậy? Người ta bốn người đánh mấy chục người bọn họ lại giống như là đang chơi đùa vậy một quyền một người, căn bản là không cần ra tay lần thứ hai?!
“Anh hai....” Có người bị sợ đến run chân lui về phía sau.
Chu Nhị thấy vậy cũng không tốt, lập tức liền kêu anh em rút lui: “Đừng đánh, không thể đánh thắng được.... đi!”
Mẹ nó chứ, con đàn bà hạ tiện Trương Diệc Đình này, số tiền năm chục ngàn còn chưa đủ tiền thuốc cho anh em bọn họ vào bệnh viện đâu!
Bốn người kia ra tay ác độc vô cùng, các anh em của anh đều bị trọng thương, không phải gãy tay thì chính là gãy chân, hoặc là gãy xương sườn!
Mỗi người đều phải mất mười ngàn tiền thuốc!
Có ba mươi người, tổng cộng là ba trăm ngàn!
Chu Nhị nghiến răng nghiến lợi, điện thoại của Trương Diệc Đình liền gọi tới: “Các người chạy cái gì, mau nhào lên cho tôi!”
“Lên? Lên con mẹ mày chứ lên! Mày không nhìn thấy đám người kia không phải là người bình thường sao? Hôm nay lão tử hao binh tổn tướng, cánh tay cái chân của anh em tao đều bị gãy xương hết! Lần này không có năm trăm ngàn là không trị hết được! Màu mau chóng chuyển tiền cho bọn tao!”
“Cái con mẹ mày, Chu Nhị! Đã nói năm chục ngàn mày còn trả giá à?”
“Đồ gái điếm! Lão tử trả giá đó thì sao? Mày không thấy anh em tao gãy tay gãy chân hết sao? Đứa nào nhập viện mà không phải tốn mười ngàn chứ! Lão tử đòi nhiều hơn thì có sai à?”
Trương Diệc Đình ác độc nói: “Mày đừng quan tâm đến tiền nữa, nếu mày có thể giết chết cô gái này, tao thật sự cho mày năm trăm ngàn! Nếu là mày không đánh chết liền chỉ có năm chục ngàn! Nhiều hơn một đồng cũng không có!”
“Tút ---” Chu Nhị cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy bốn người đó cũng không có đuổi theo.
Anh dừng lại nói với anh em: “Chúng ta còn hơn sáu mươi người, bây giờ chia ra hai đội, anh mang năm người đi vòng ra phía sau của bọn họ. Tiểu Tam em mang theo các anh em giả vờ trở về dụ bốn người hộ vệ kia đi ra, nếu quả thật không dụ bốn người kia ra được anh liền nhân cơ hội "chém tới"! Anh cũng không tin mình không đánh chết con nhỏ kia được!
Chu Nhị che lỗ mũi đầy máu kia lại, lúc nói chuyện đã có hơi ngọng, nhưng đám người đều nghe hiểu.
Anh hai của bọn họ có một tuyệt kỹ rất lợi hại đó chính là phi đao. Cách thật xa, chỉ cần quăng đao nhỏ một cái nhất định sẽ trúng đích.
Đám người đều gật đầu nhưng trong mắt còn lo âu.
Chu Nhị nói: “Chuyện này được đến năm trăm ngàn! Năm trăm ngàn! Chỉ cần các em hấp dẫn sự chú ý của bốn người kia là được, không cần phải thật sự xông lền! Chỉ cần anh có thể phi đao giết chết cô ta, như vậy coi như là xong chuyện! Các em nói xem có làm hay không? Không làm, thì chỉ có năm chục ngàn. Ngay cả tiền thuốc thang của anh em chúng ta đều không đủ nữa! Giết chết cô ta chính là năm trăm ngàn! Các em xem lỗ mũi của anh này!”
Anh buông tay ra, đám người liền nhìn thấy cái mũi đang chảy máu của anh cũng đều che miệng lại. Lỗ mũi của anh hai xem như là xong rồi... xương sống mũi đã hoàn toàn bể thành phấn, đây vẫn chỉ là suy đoán bảo thủ thôi...
“Có làm hay không? Chúng ta còn có nhiều anh em nằm bên kia như vậy!”
“Anh hai, chúng em nghe anh!” “Chúng em nghe anh!”
“Đi --- Vậy thì làm ngay!”
Chu Nhị mang theo năm người đi từ phía rừng cây sau lưng Lăng Vi.