Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trương lão tiêc sinh tức giận quát: “Nói chuyện như thế sao? Mở miệng ngậm miệng liền thô tục! Con trở về học lại tiểu học cho ông, học tư tưởng phẩm đức lại một lần nữa! Cháu gái của con còn biết lễ phép hơn con nữa!”
Trương Diệc Đình bị mắng đến mặt đỏ bừng, bình thường cô vẫn là rất sợ ông.
Vào lúc này cũng không dám nói chuyện nữa.
Cô nhịn rất lâu, vừa nghĩ tới nhị gia của mình phải đi xem bệnh giúp Lăng Vi, cô không nuốt trôi cục tức này!
“Nhị gia, ông là ông của con hay là ông của cô ta? Con có thù oán với cô ta, ông còn mắng con, không thèm giúp con? Nếu ông còn là Nhị gia của con thì ông không được giúp cô ta! Nếu mà ông giúp cô ta, sau này con không thèm đến nhà của ông nữa, cả đời con cũng sẽ không nhận người ông là ông nữa!”
Trương Diệc Đình hung tợn nói, nghiến răng nghiến lợi.
Trương Tiên Linh híp mắt: “Nói năng bậy bạ! Đi ra ngoài---”
Trương Diệc Đình cũng sững sốt, nước mắt lập tức lăn dài: “Bây giờ con liền cút ra ngoài, được chưa? Con cút ra ngoài rồi ông cũng không được giúp cô ta! Bằng không, con sẽ hận ông! Con sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, ông không giúp cháu gái của mình mà lại giúp người ngoài! Nếu mà ông giúp cô ta con liền uống thuốc tự tử, con sẽ nằm trước cửa nhà ông! Con sẽ để cho mọi người trong thôn đều biết, con sẽ để cho tất cả mọi người trong giới trung y đều biết, là chính ông hại chết cháu gái của mình! Hôm nay con liền uống Địch Địch Úy --- con xem ông là cứu người khác, hay là cứu cháu gái của mình!”
Nói xong cô liền nghiêng đầu, trợn mắt độc ác nhìn Lăng Vi: “Trên cái thế giới này, người nhà tao giúp ai cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp mày!”
Lão nhân gia tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc khói, cái con bé điên khùng này nhất định là không phải nói đùa. Nếu ông thật sự đi với hai người này, con bé khùng điên này nhất định sẽ thật sự uống Địch Địch Úy.
Lăng Vi nhìn Trương Diệc Đình chằm chằm, đột nhiên cười: “Uống Địch Địch Úy?”
Cô đứng lên, nhìn Trương Diệc Đình chằm chằm: “Không cần phiền toái như vậy, Địch Địch Úy là thuốc sát trùng, còn phải đi vào nông trại mua. Uống xong, đưa đi bệnh viện cấp cứu, như vậy cũng không chết được. Trong nhà của Nhị gia có rất nhiều cỏ độc, cô tùy tiện nhặt mấy loại ăn luôn, thần tiên cũng sẽ không cứu lại được. Ví dụ như: cỏ Ô Diệp, Nam Hạc Sắt, Nha Đảm Tử, Ban Mâu, Hương Gia Bì...”
Dạo gần đây Lăng Vi tương đối có ham mê với thuốc bắc, vô cùng thích những vật hiếm lạ cổ quái này.
Cô nói những lời này xong làm Trương Diệc Đình sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch. Chỉ thấy Lăng Vi bước từng bước đến bên cạnh tủ thuốc.
Trương Diệc Đình lập tức bị sợ đến choáng váng, cô thấy Lăng Vi nhìn lướt qua tủ thuốc, mở hộc tủ, lấy một nắm cỏ từ bên trong ra.
Cô đi trở về, nhét hết vào trong miệng Trương Diệc Đình: “Cái này chính là cỏ Ô Diệp, ăn nhất định sẽ chết, lại đây. Không phải cô muốn nằm ăn vạ sao, mau nuốt cái này đi.”
“A --- Lăng Vi! mày điên rồi!” Trương Diệc Đình biết Lăng Vi đang hù dọa cô, nhưng mà lỡ như Lăng Vi bốc trúng loại thuốc bắc có độc thì sao.
Cô lớn lên trong gia đình trung y, vẫn là có chút hiểu biết với thuốc bắc, có loại thảo dược chế biến với loại thảo dược khác sẽ phát huy ra độc tính của nó, nhưng mà, cũng có loại thảo dược chính bản thân nó đã mang độc.
Cô cũng không biết Lăng Vi đang cầm loại nào, lúc này, thấy Lăng Vi đang muốn mạnh mẽ nhét thuốc vào miệng mình, cô liền sợ đến nhanh chóng lui về sau, cầm cổ tay của Lăng Vi lại.
“Quậy phá cái gì? Tất cả ngồi xuống cho ông!” Trương lão tiên sinh tức giận mắng.
Nháy mắc Trương Diệc Đình buông lỏng tay ra, bởi vì, cô nhìn thấy hiển nhiên Lăng Vi không muốn cãi nhau với cô.
Chân tay Trương Diệc Đình run lập cập, cô nhìn tay Lăng Vi chằm chằm, lui từng bước từng bước ra ngoài cửa! Rất sợ Lăng vi lại nổi điên nhét thảo dược vào trong miệng cô.
Cho dù thảo dược này không có độc, cũng không thể ăn nhiều như vậy.