Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ba của Hàn Yến nghiêm túc nói: “Bạn của con trai con là tiến sĩ sinh hóa dược học, còn có một người là chuyên gia về số liệu máy tính, chúng con cũng đã mời hai vị lão tiên sinh trung y, bọn họ đã nghiên cứu ra hình thái mà bệnh độc này sẽ biến dị, nhưng mà.... bây giờ chế biến thuốc đã bị bế tắc, giống như dùng bất cứ loại thuốc nào cũng không đúng... chúng con không biết nên làm cái gì, cho nên.... hai vị lão tiên sinh kia bảo con đến cầu xin ngài...”
Trương lão tiên sinh gật đầu, hỏi anh: “Hai vị trung y kia là ai?”
Lăng Vi nói: “Một vị là Hồ lão tiên sinh ở Long Hải Tân Giang, một vị là Chung lão tiên sinh ở Mai Lĩnh Thông Huyền.”
“À...” Hiển nhiên Trương lão tiên sinh cũng biết hai vị trung y này, ông nhíu mày nói: “Hai người kia cũng là đức cao vọng trọng trong giới trung ny.... bọn họ còn không có cách nào, lão già tôi cũng không dám mạnh miệng...”
Hàn ba thành khẩn nói: “Ngài lớn tuổi hơn, vốn là chúng con không dám làm phiền ngài, nhưng mà... thật sự chúng con.... hông còn cách khác nữa. Con thật sự không đành lòng nhìn con trai của con luôn hôn mê như vậy, đứa bé này rất tốt bụng, lại là chuyện gia địa chất của quốc gia, mùa đông năm nay mới vừa đi thi từ Nam Cực trở về. Lão tiên sinh ngài xem ở con trai con là một thiên tài trụ cột của đất nước, ngài sẽ không đành lòng bỏ mặc nó chứ?”
Anh còn chưa có báo cáo chuyện Hàn Yến hôn mê với lãnh đạo của cậu. Bởi vì, hiện tại đang là kỳ nghỉ của Hàn Yến, nửa tháng sau Hàn Yến mới phải trở về đội, khi đó lãnh đạo của cậu mới gọi điện thoại đến.
Ba của Hàn Yến lật xem danh sách điện thoại của anh, bên trong có rất nhiều số thứ tự không tên.
Đội của Hàn Yến đang làm có rất nhiều cơ mật, không phải ai cũng có thể gọi điện thoại vào. Nếu chuyện Hàn Yến hôn mê này được báo với cấp trên của anh thì quốc gia cũng phải lo lắng chứ? Nhưng mà, như vậy cũng phải chờ nửa tháng sau, Hàn Yến không chờ nổi!
Anh phải tiến hành song song, cho dù chỉ có một tia hy vọng anh cũng không muốn bỏ qua.
Trương lão tiên sinh gật đầu: “Đúng là một nhân tài.”
Nhưng mà, lão tiên sinh vẫn không nói gì nữa, xem dáng vẻ có lẽ là không muốn đi. Nếu Hồ lão tiên sinh và Chung lão tiên sinh chưa từng đi có lẽ ông có thể đi thử, vấn đề bây giờ là.... hai vị lão trung y kia là trung y vô cùng có danh tiếng trong nước, bọn họ vô cùng hiểu rõ về thuốc bắc.
Nói thật, hiểu biết của ông đối với thuốc bắc cũng chỉ là ngang bằng với hai vị kia thôi, cho dù ông có đi chuyến này cũng không có tác dụng gì.
Bầu không khí cứ cứng ngắc như vậy.
Trương lão tiên sinh nói suy nghĩ của mình ra, Hàn ba rất là sa sút tinh thần, nhưng anh vẫn kiên trì muốn mời Trương lão tiên sinh qua xem một chút, dù sao cũng có danh tiếng bên ngoài, nói không chừng còn có manh mối nào đó mà hai vị lão tiên sinh kia chưa nhìn ra được đâu.
Lăng Vi vẫn không có chen miệng, lúc này chủ yếu vẫn là nhìn xem ý của Trương lão tiên sinh.
Lão nhân gia hành nghề chữa bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng ông vẫn luôn tự hiểu, có thể được là có thể được, không thể được..... đi cũng là uổng công.
Nếu như lão nhân gia từ chối nữa, vậy.... bệnh của Hàn Yến.... có thể rất khó để tìm được phương pháp khác nữa.
Lăng Vi khẩn trương nắm tay lại. Trái tim cô nhảy dựng “Bịch bịch” vì quá lo lắng.
“Nhị gia!” Lúc này, đột nhiên Trương Diệc Đình vốn đang hôn mê vọt vào, cô chỉ Lăng Vi mắng: “Con tiện nhân này, còn dám vào nhà của tao sao, mày cút ra ngoài cho tao ---”
Nói xong, lại quay đầu ủy khuất nói với Trương Tiên Linh: “Nhị gia --- ông đừng có giúp cô ta! Cô ta là một người đàn bà siêu cấp ác độc!”