Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chính Hiền không có nghe được lúc nãy Lý Thiên Mặc đã nói gì. Bởi vì tiếng hét kia của quân Dương quá lớn.
Chính Hiền bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Quân Dương, có chút không biết làm sao: “Em phải pha loại nào?”
Quân Dương nói: “Pha cái Băng Đường Cúc Hoa đi, gần đây chúng ta đều quá nóng rồi, phải hạ nhiệt độ xuống.”
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Không được...” Cúc hoa, cúc hoa của Chính Hiền sao có thể cho Quân Dương được, cho dù là pha trà cũng không được....
Mẹ nó.... Đột nhiên Lý Thiên Mặc phát hiện mình thật là đen tối.... đều là tại truyện tranh!
Gần đây anh xem rất nhiều truyện tranh đam mĩ, ô ô ô...
Quân Dương cùng Chính Hiền đồng thời nhìn về phía Lý Thiên Mặc, cũng không biết vì sao anh lại có phản ứng lớn như vậy.
Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói bên tai Chính Hiền: “Anh quên rồi sao? Lúc nãy anh mới nói, trà cúc hoa... thọt vào kêu lên "ba ba"... thật đáng ghét, anh có thể uống được sao?”
“Phốc ---” Chính Hiền chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, cúc hoa căng thẳng.
A a a.... sau này bảo cô làm sao có thể đối mặt với trà cúc hoa thuần khiết như vậy? Lý Thiên Mặc! Cậu phụ trách cho tôi!
Nháy mắt Chính Hiền liện đậy ly trà cúc hoa lại.
Lý Thiên Mặc cười “ha ha.” hai tiếng bởi vì gian kế của mình đã thực hiện được.
Quân Dương ở bên cạnh dòm ngó hai người, vừa nói nhỏ, vừa liếc mắt đưa tình, còn có bí mật nhỏ với nhau nữa?
Con mẹ nó... Quân Dương buồn bực! Anh muốn tống khứ tên Lý Thiên Mặc này đi.
Lý Thiên Mặc chọn một lon trà Phổ Nhị ra nói: “Mùa đông uống cái này, vậy thì pha cái này đi.”
Chính Hiền nghe lời pha trà xong.
Đám người uống trà, nghỉ ngơi một hồi lại bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Đến buổi tối, Lý Thiên Mặc nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được... Bắt đầu từ sau khi anh tạo mật mã cho người khác, anh liền tưởng tượng “người không mật mã” của mình vô số lần trong đầu...
Đó nhất định là một mùa có nhiều cơn gió lớn thổi qua, các loại cây, còn có... đều bị gió lớn thổi ngã, cây lớn cũng bị gió thổi bật gốc, trạm an ninh còn bị gió thổi bay ra xa mấy chục mét.
Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở phương Bắc, căn bản là không có cơn bão nào lớn như vậy.
Tỉnh, anh lại tự suy diễn một tình hình khác, không phải gió lớn thổi qua, vậy cũng là cát bụi đầy trời, ánh nắng chiều trên sống.
Nhưng mà, sau đó anh phát hiện... Anh lớn lên ở bình nguyên phương Bắc, căn bản là không có sa mạc....
Ai, vẫn là thực tế một chút đi, giống như rừng hoa nở rộ, tuyết bay tán loạn gì đó... rừng hoa nhở rộ nữ tính quá, vẫn là tuyết bay tán loạn tốt hơn một chút!
Đúng! Cứ quyết định như vậy, nhất định phải là một mùa đông tuyết bay đầy trời!
Anh ra quyết định này, nhưng mà không nghĩ tới không nghĩ tới... lại thật sự gặp trong mùa đông tuyết bay đầy trời... Ô ô ô... Người “không mật mã” của anh lại là một thằng, nhóc, nhỏ hiền lành ngượng ngùng nhẫn nhục chịu đựng.
Lý Thiên Mặc khóc lớn “Oa oa oa.”, vừa nghĩ tới người “không mật mã” lại là một thằng, nhóc, nhỏ anh liền đau tim! Thật ra thì anh... vẫn thích nữ sinh....