Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quân Dương ngây ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị Lý Thiên Mặc dạy dỗ như vậy.
Lý Thiên Mặc nhìn quân Dương chằm chằm, nghiêm túc nói: “Sau này, xin anh chú ý từng lời nói của mình, lúc anh nói chuyện với Chính Hiền phải nói là: “Chính Hiền, em làm ơn pha giúp các anh một bình trà.” mà không phải là: “Chính Hiền, mau đi pha trà cho các anh,. nhanh lên một chút!” Anh nghe hiểu không?”
Sắc mặt quân Dương đen sì.
Thật giống như bị chọi một cục gạch vào vậy, vừa đỏ vừa tím.
Anh nhìn Lý Thiên Mặc chằm chằm, cũng không biết đã bị trúng tà gì, thành thật nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Anh em tốt, làm ơn pha bình trà giúp anh, anh hơi mệt mỏi chút... cám ơn.”
Chính Hiền cảm động đến sắp khóc... mấy năm rồi, lần đầu tiên Quân Dương nói chuyện với cô như vậy. Cô cảm kích cười với Lý Thiên Mặc.
Rồi nói với Quân Dương: “Dạ dạ, anh muốn uống trà gì?”
Lý Thiên Mặc thật là tức muốn hộc máu, mặc kệ anh uống cái gì, tại sao phải nuông chiều anh như vậy? Không pha cho anh không được sao? Hoặc là, tùy tiện pha cho anh cũng được, thích uống thì uống, không uống thì dẹp!
Lý Thiên Mặc thở phì phò đứng lên, nắm tay Chính Hiền mang đến phòng giải khát: “Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Anh không mạnh mẽ hơn một chút được sao? Mỗi chúng ta đều là một cá thể độc lập, chúng ta không phải món đồ phụ thuộc của bất cứ người nào, cho nên, anh sống thì phải biết tiến tới chứ, không thể tùy tiện để người khác định đoạt được.”
Chình Hiền bĩu môi, nuồn buồn nói: “À.”
Lý Thiên Mặc thật có một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, bất quá... dễ khi dễ như vậy, cũng là một loại cá tính của Chính Hiền... Thôi, chỉ cần anh không so đo, sống vui vẻ làm được rồi/
Chính hiền đang cầm mấy lon trà ra, cô đang suy nghĩ xem nên chọn loại nào?
Hai người sóng vai mà đứng, Lý Thiên Mặc theo sát sau lưng cô... mùi hương trên người Chính Hiền bay thẳng vào trong mũi anh. Trong lòng Lý Thiên Mặc âm thầm phỉ nhổ, sao thằng nhóc này thơm như vậy? Một chút cũng không giống một thằng đàn ông!
Lý Thiên Mặc nhích lại gần Chính Hiền, giả vờ nhìn cai1lon trong tay cô.
Chính Hiền lùn hơn anh không ít. Nhưng mà.... hai người bọn họ lại đứng gần như vậy, anh vừa cúi người, liền có thể hôn đến cái miệng nhỏ nanh của cô. Lý Thiên Mặc nhìn môi của Chính Hiền chằm chằm, đột nhiên... tâm tư trong lòng xao động! Cổ họng khô khốc, lồng ngực căng đau.
Cả người như bị lửa cháy, thật là khó chịu.
Đột nhiên anh muốn hỏi Chính Hiền: “Làm bạn gái của anh, được không?” Nhưng mà người ta.... cũng là một người đàn ông.... làm sao có thể làm bạn gái mình?
Lời này phỏi nói như thế nào ta? “Làm bạn trai em được không?” Chúng ta quen nhau... được không?” Lý Thiên Mặc hơi không dám nói... Sợ Chính Hiền tát anh một cái bay ra xa.
Anh là biết.... anh biết Chính Hiền tuyệt đối không thể chấp nhận nam nam, nhưng mà, anh thật sự rất muốn được ở chung với "anh’... vô cùng muốn, vô cùng muốn... Anh rất muốn hỏi "anh’ một câu: “Anh có thể theo đuổi em không?” Bởi vì, không nói ra những lời này, có lẽ anh sẽ nghẹn chết, bởi vì anh quá muốn được biết đáp án.
Lý Thiên Mặc thật là không hít thở được nữa.
Cả người anh giống như phát sốt vậy, sắp bốc cháy rồi.
Anh lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Chính Hiền: “Khụ khụ ---” lời lên đến cổ họng, anh lại vô cùng khẩn trương: “Anh Chính Hiền, em biết anh không thích đàn ông... nhưng mà em...” Thật thích anh... em rất muốn được ở chung một chỗ với anh, chúng ta quen nhau đi.
Những lời này, lặp đi lặp lại trong đầu cả ngàn lần, cảm thấy rất tốt... lại khó khăn mở miệng nói: “Em thật sự rất thích....”
Chính Hiền ngẩng đầu, cũng nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, Lý Thiên Mặc rất khẩn trương, nhưng mà giọng nói của anh lại rất ôn nhu, ánh mắt cũng ôn nhu như một dòng nước trên thiên sơn.
“Thích gì?” Chính Hiền cắn môi, ngượng ngùng nhìn anh.
Lý Thiên Mặc mím chặt môi, từ trong kẽ hở giửa răng phát ra một chữ: “Anh.....”
“Hai người đang làm gì vậy?” Lúc này, đột nhiên quân Dương đi vào! Anh nhanh chóng đi tới, trực tiếp đứng ở giữa Lý Thiên Mặc và Chính Hiền, anh nghiêng đầu hỏi Chính Hiền: “Đã pha xong chưa?” Anh cũng không biết tại sao, vẫn luôn không yên tâm để hai người đó ở riêng với nhau.