Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà, lúc nãy Lý Thiên Mặc nói gì? Anh nói.... anh có thể tính ra hơn mười ngàn loại biến hóa... lại còn là chỉ dùng thời gian nửa ngày như vậy?
Rốt cuộc chỉ số IQ của người này là bao nhiêu? Sao lại còn chưa bị người ngoài hành tinh bắt đi nghiên cứu chứ?
Quân Dương sờ tóc Lý Thiên Mặc, vừa sờ vừa lầm bầm: “Cái đầu này được mọc ra như thế nào?”
Lý Thiên Mặc: “...”
Anh hất tay Quân Dương xuống nói: “Mau học những công thức này nhanh lên đi! Sau khi anh học những công thức này xong là có thể lập tức chế tạo thuốc giải ra.. Lại đây, tất cả mọi người cùng nhau học ---”
“A ----” Đột nhiên Hồ lão tiên sinh ôm bụng: “Ai da.... bụng của tôi bị đau rồi... không hợp khí hậu.... ui da, không được không được, tôi phải đi vệ sinh.”
Chung lão tiên sinh lập tức nói theo: “ui da.... tui cũng bị đau bụng rồi... chạy chạy chạy, chúng ta cùng nhau chạy đi...”
Chính Hiền thật thà nhất, còn tưởng rằng hai vị tiên sinh thật sự bị đau bụng lập tức nói: “Ông ơi, con đi lấy thuốc cho hai ông!”
Hồ lão gia tử vội vàng khoác tay: “Không cần không cần, đi vệ sinh xong là tốt rồi... không có vấn để gì lớn cả.”
Trong đầu nghĩ, sau này có cớ rồi, chỉ cần vừa nói đến công thức liền bị đau bụng... đi vệ sinh xong là được. Chờ một chút lúc trở về nếu lại đang nói công thức nữa thì liền đau bụng nữa.
Hai ông già mượn cớ đau bụng chạy.
Quân Dương cũng muốn chạy, nhưng mà, anh không thể: “Mình đường đường là một tiến sĩ sinh hóa dược học sao có thể bị hơn mười ngàn công thức làm khó được chứ? Tuyệt đối không thể!”
Lăng Vi cười: “Em không phải là bị mười ngàn công thức làm khó, mà em là ngay cả công thức thứ 1 cũng không hiểu được.”
“Phốc ---” Quân Dương hộc máu.
Chính Hiền phì cười: “Chị dâu, chị thật là thần chém thêm đao...”
“Ai!...” Đột nhiên Quân Dương buồn rầu.
Lúc nãy là hưng phấn vô ích rồi, còn tưởng rằng đã tìm được cách giải quyết đâu. Kết quả.... vẫn là uổng công, mặc dù Lý Thiên Mặc cắt nghĩa ra công thức biến đi, nhưng mà Quân Dương và hai lão tiên sinh nghe không hiểu vậy thì phải làm sau đây?
Đám người cũng buồn rầu.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi Quân Dương: “Nếu như.... em biết tính chất của tế bào ác, vậy thì thời gian cần thiết để em làm ra thuốc giải là bao lâu?”
Quân Dương suy nghĩ một hồi nói: “Nếu như đả xác định tính chất của tế bào này, có lẽ là cần thời gian một tuần lễ để làm ra thuốc giải... Em chỉ nói là có lẽ, hơn nữa còn chưa nhất định sẽ thành công.”
Lăng Vi vỗ tay nói: “Được rồi! Chị có một cách!”
Cô đưa tay vỗ bả vai của Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, em tính xem một tuần sau tính chất của tế bào này sẽ bị biến dị như thế nào sau đó đưa cho Quân Dương. Quân Dương liền dựa theo theo công thức mà em đưa để tạo ra thuốc giải.”
Quân Dương há to miệng...
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng vậy ---” Quân Dương siết chặc bả vai của Lăng Vi: “Chị dâu, chị thật là thiên tài! Cái cách hay như vậy mà chị cũng nghĩ ra được!”
Chính Hiền cũng cười hì hì lên, liên tục giơ ngón tay cái cho Lăng Vi.
Lăng vi hét lên: “Đừng lắc nữa --- đừng lắc nữa!”
Quân Dương cứ dùng sức lắc cô như vậy, bụng của cô không chịu nổi... sắc mặt Quân Dương lập tức thay đổi: “Chị dâu, chị không có sao chứ?”
Lăng Vi khoác tay: “Không sao... không sao... Chị ngồi nghỉ ngơi một hồi là được rồi.”
Lăng Vi ngồi ở ghế bên cạnh Lý Thiên Mặc, chỉ thấy Lý Thiên Mặc đang nhíu chặc mày, như là đang ngẫm nghĩ chuyện gì vô cùng khó giải quyết.
“Thiên Mặc sao vậy? Là không tính toán được sao?”
Lý Thiên Mặc vừa cắn môi lại nhăn mặt lại chu miệng, sau khi anh làm mười mấy loại vẻ mặt sau đó vô cùng khó khăn nói: “Em tính toán ra hơn mười ngàn loại biến hóa, thời gian quan sát chỉ mất nửa ngày...”
Anh vừa chỉ chỉ xấp giấy trên bàn: “Chỉ là hơn nửa ngày đã phải dùng nhiều công thức như vậy.”
Lăng Vi: “...”
Cô hiểu... biến hóa hơn nửa ngày, phải tính toán nhiều công thức như vậy, vậy sau một tuần lễ.... xấp giấy còn phải dày cỡ nào chứ?