Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Xem ra, cái công thức này.... là rất không đơn giản.
Cho dù Lý Thiên Mặc nói với bọn họ, cũng không biết phải đến năm tháng nào mới nói xong, mà cho dù nói xong cũng chưa chắc bọn họ có thể hiểu.
Mặc dù trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lại không ai lên tiếng.
Lỡ như nghe hiểu thì sao...
Lý Thiên Mặc lật đến công thức thứ nhất của anh: “Các người xem, tế bào ác này là do... %$...&%#@!...”
Mấy người đứng sau lưng anh giống như đang nghe vô tự thiên thư vậy.
Hoàn toàn nghe không hiểu nghe không hiểu!
Lý Thiên Mặc đang nói, đột nhiên phát hiện trong miệng mọi người trừ phát ra những âm thanh như: “À... ừ... hả? Ừm...” thì ngay cả một vấn đề nhỏ cũng không hỏi tới.
Anh vô cùng vui mừng ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Các người nghe hiểu hết sao?”
Quân Dương nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu!”
Lý Thiên Mặc kích động: “Anh Quân Dương, anh thật là lợi hại!”
Quân Dương cười khổ: “Em nói con số 123 anh đều hiểu hết, nhưng mà tổ hợp lại một chỗ... lại hoàn toàn không hiểu...” Hai chữ “không hiểu” kia của anh là nghiến răng nghiến lợi nói ra, chọc hai vị lão tiên sinh cười “ha ha...” không ngừng.
Lý Thiên Mặc than thở: “Quả thật... có thể là em nói quá thâm ảo rồi... những công thức này, IQ ít nhất phải là trên 180 mới có thể nghe hiểu. Như vậy đi... em giải hết tất cả công thức, sau đó viết lại đại khái một chút thì có lẽ chỉ cần IQ 140 là có thể hiểu được.”
Cái con mẹ nó.... hàng nhàn hàng vạn con người nhỏ trong đầu Quân Dương đều muốn tìm cái lỗ chui xuống.
“Đừng! Đừng giải...” Quân Dương vội vàng ngăn cản anh: “Tốt nhất là em nên viết chỉ số 80 là có thể hiểu được... 140 vẫn còn quá cao.”
Đột nhiên Quân Dương có cảm giác... chỉ số IQ 80 vẫn còn quá cao.
Lý Thiên Mặc nhíu mày, buồn rầu nói: “Vậy phải viết một năm....”
Đột nhiên, còn nói: “Em đã nói rồi, phải dùng máy vi tính biểu diễn cho các người xem thì các người mới hiểu được. Bây giờ xem ra, ngay cả cái công thức thứ nhất các người còn xem không hiểu, thì em phải dùng ít nhất là 100 cái máy vi tính mới có thể biểu diễn hết cho các người xem.
Quân Dương cười: “Ha ha, một trăm cái nhất định không đủ dùng, với chỉ số thông mình này của anh.... anh nghĩ rằng ít nhất phải dùng một ngàn cái.”
Chính hiền cũng nói theo: “Em phải dùng mười ngàn cái...”
Lăng Vi nói với Chính Hiền: “Em không có nhiều tiền như vậy...”
“Phốc ---” Chính Hiền hộc máu: “Chị dâu... Thời điểm nghiêm túc như vậy chị không nên nói đùa, sẽ chết người đó...”
Lăng Vi giơ tay lên xoa xoa tóc cô.
“Trời ạ.” Lăng Vi quay người nói với Lý Thiên Mặc: “Hay là em khỏi cần nói công thức cho chúng tôi nữa, em trực tiếp nói cho Quân Dương nên làm thế nào đi.”
Lý Thiên Mặc lại nói: “Em là muốn để cho anh ấy biết công thức thì anh ấy mới có thể nghiên cứu ra thuốc giải. Theo cái công thức này có thể suy tính ra cái tế bào ác này có thể có hơn mười ngàn loại biến hóa. Phải tùy thời biết quá trình biến hóa của các tế bào ác này mới có thể biết lúc nào nên dùng loại thuốc nào ức chế.”
“...” Những lời này éo le như vậy, cô cũng không muốn hiểu rõ..... đừng nói là có hơn mười ngàn công thức.
Lý Thiên Mặc thấy mọi người đều nhíu mày không hiểu, anh lại gấp gáp nói: “Ý của em là, sỡ dĩ mọi người không phát hiện quy luật biến hóa của các tế bào ác này là bởi vì người có chỉ số IQ 120 trở xuống chỉ có thể tính toán ra hai mươi mấy loại biến hóa của tế bào này, mà từ 120 đến 140 là có thể tính toán ra 50 loại biến hóa. Cho nên các người không tính toán ra quy luật biến hóa của các tế bào ác cũng là bình thường.”
Quân Dương cảm giác bị đả kích, anh dùng mấy ngày, thí nghiệm ra hơn 300 quá trình biến dị của tế bào... Nếu như lại tiếp tục thí nghiệm cũng không phải là không thể được. Nhưng mà, khi anh thí nghiệm đến loại biến hóa thứ 300 thì tế bào ác đã biến thành hình dạng khác từ sớm, tốc độ của anh căn bản là không theo kịp! Chớ đừng nói chi đến.... làm ra thuốc giải! Căn bản là không kịp....”