Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nói đúng sự thật: “Đào Hoa cô gái này, thật là vô cùng tốt! Con nhớ... trước kia dưới tay Đào Hoa có một tác giả nhỏ không chút danh tiếng, không biết bị bệnh gì mà rất cần tiền... Đào Hoa còn cầm hai tháng lương ra cho tác giả đó mượn. Khi đó Đào Hoa ngày nào cũng phải ăn mì gói, nhưng mà... sau đó tác giả đó không có trả tiền cho cô ấy, trực tiếp nhảy sang trang web khác làm. Tất cả tiền Đào Hoa để dành đều trôi theo dòng nước... khi đó cô ấy sống rất khó khăn, nhờ có những người bạn thân giúp cô ấy vượt qua được. Cho dù như vậy, Đào Hoa cũng không tức giận, cô ấy còn nói... Nhất định là cô gái kia không trả nổi tiền, cuộc sống rất khó khăn. Thật ra có tiền hay không cũng không có sao... Căn bản là cô gái kia không cần thiết nhảy đi trang web khác. Cho dù là vẫn còn dưới tay cô ấy mà vẫn luôn không trả tiền, cô ấy cũng không thể đuổi theo đòi lại được.”
Ba Hàn mẹ Hàn gật đầu: “Cô gái này thật là tốt bụng.”
Lăng Vi cũng gật đầu: “Đúng nha, từ đó về sau, chúng con còn tưởng rằng Đào Hoa sẽ cẩn thận một chút, nhưng mà ai biết.... cô ấy vẫn như vậy. Ai có khó khăn cô ấy đều sẽ giúp. Tính cách của cô ấy vẫn luôn hiền lành như vậy... vô cùng nguyện ý trợ giúp người khác, cho dù là dùng tất cả tiền mình có ra để giúp đỡ.”
Hàn ba Hàn mẹ xúc động liên tục: “Đáng tiếc, nếu cô gái này thích tiểu Yến, chúng ta đều sẽ không phản đối.”
Trong đầu Lăng Vi suy nghĩ... bác trai bác gái, con có thể nói: Hai người tham muốn quá nhiều rồi sao? Hàn Yến còn đang nằm trên giường bệnh chưa có tỉnh đâu!
Trong thân thể còn có tế bào ác gì... đang phá hoại hệ thống miễn dịch.
Các người một chút cũng không lo lắng Hàn Yến sẽ không tỉnh lại sao? Còn bận tâm xem cô gái này có thích con trai của bọn họ không...
Lăng Vi cũng muốn hôn mê.
Nhưng mà, những lời này.... cô không thể nói được. Chỉ có thể nói, chú Hàn và dì Hàn quá tin tưởng Quân Dương.
Căn bản là bọn họ không nghĩ rằng Quân Dương sẽ không làm ra thuốc giải được, đây chính là một trong các tiến sĩ sinh hóa dược học đứng đầu quốc tế!
Chính anh có một căn cứ nghiên cứu lớn như vậy, chỉ là nghiên cứu một thuốc giải nho nhỏ, hoàn toàn không có chút độ khó nha!
Nhưng mà, Lăng Vi biết... chỗ của Quân Dương tiến hành không hề thuận lợi.
Bởi vì.... những thành phần vi khuẩn trong thân thể Hàn Yến vẫn còn tiếp tục biến dị! Mỗi lần anh lấy mẫu máu từ trong người Hàn Yến ra đều phát hiện thành phần trong đó đã khác nhau rất lớn.
Thí nghiệm của Quân Dương là một mảnh sương mù buồn rầu bi thảm....
Các trợ thủ của anh cũng đã nản lòng.
Bọn họ đã nghiên cứu thành công quá nhiều dược vật, đột nhiên bị nhục, trong lòng hơi không thể tiếp nhận.
Nói thật, thủ tướng của nước nào đó mắc phải bệnh lạ, bọn họ cũng nghiên cứu thành công thuốc trị, bây giờ thủ tướng người ta sống rất thoải mái. Lại góp cho bọn họ một số vốn cùng dụng cụ lớn để nghiên cứu.
Không nghĩ tới, lại gục ngã trước Hàn Yến!
“Lão đại Quân Dương... anh xem tế bào này biến dị hoàn toàn không có chút quy luật nào, phải làm sao đây?” Bởi vì những thứ vi khuẩn có độc này đều là lấy từ trong đống rác ra, cho nên, vật chất có hại trong đó nhiều không kể hết, các loại rắn mối trùng độc, còn có các loại vi khuẩn lên mem...
“Quá khó giãi quyết, nên làm cái gì?” Nếu như những thứ vi khuẩn này không biến dị, bọn họ vẫn có lòng tin sẽ nghiên cứu ra thuốc giải.
Nhưng mà, tình huống bây giờ là..... Còn chưa chờ bọn họ nghiên cứu ra thuốc giải, vi khuẩn trong cơ thể Hàn Yến lại xảy ra biến dị.
Lăng Vi buồn muốn chết, còn phải thường thường uống thuốc.
Lúc Quân Dương đi tới bên cạnh cô, đột nhiên ngửi được mùi thuốc bắc...
“Ọe ---” Suýt chút nữa Quân Dương đã ói ra.
“Chị dâu, chị uống cái thứ gì vậy? Ai nha má ơi... mùi này...”
Lăng Vi đặt chai thuốc trên tay xuống, bây giờ cô cũng đã quá quen với mùi vị này rồi, căn bản là không cảm thấy có gì cả.
Cô lại bĩu môi nói: “Đây là thuốc bảo vệ thai, không phải chị mang thai đôi sao. Tử cung quá mỏng rất dễ sảy thai, cho nên liền uống thuốc bảo vệ thai này.”