Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ đá cô ta một cước văng ra, “Cút---” dám đến ôm anh, anh đặc biệt sợ bẩn!
“Chết tiệt...” Tiểu Bạch mới vừa tỉnh lại, ráng sức leo đến bên cạnh Angle. Anh yếu ớt vô lực mắng: “Tôi nói.... Mấy tên đàn ông không biết xấu hổ các người! Lại không biết xấu hổ khi dễ một cô gái? Cô ta chỉ là một sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ, người thuê bảo cô ấy làm gì, thì cô ấy làm cái đó. Người ta có âm mưu kế hoạch gì, cô ấy cũng không biết..... các người đánh cô ấy, có đạo lý sao?”
Vinh Phỉ không thích nghe nhất chính là những lời nhảm nhí này! Đạp anh một cước bay ra xa: “Đã là gái điếm mà còn muốn lập đền thờ, trên thế giới này nhiều công việc như vậy không làm, chuyên làm sát thủ để làm gì!”
Tiểu Bạch ôm bụng “gào khóc” thảm thiết. Anh là bạn của Diệp Đình, nhưng mà Vinh Phỉ bọn họ lại hoàn toàn không cho anh mặt mũi! Chúng tôi biết anh là ai sao? Mẹ của anh họ gì?
Tiểu Bạch căn bản là không có bị huấn luyện đặc thù gì, bình thường cũng không rèn luyện, làm sao chịu được Vinh Phỉ đá mạnh một cước, nháy mắt lại trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Diệp Đình cho người đưa Tiểu Bạch vào phòng y tế truyền nước biển.
Cái tên não tàn, ngu ngốc này! Mặc dù mang theo người đàn bà này chạy hai ngày, nhưng mà, mạng của tiểu tử này, cuối cùng vẫn là được anh cứu lại. Tiểu tử này thường xuyên làm loại chuyện ngu ngốc, không hiểu chuyện này, anh đã thành thói quen.
Hơn nữa, Tiểu Bạch theo dõi người đàn bà này đã hai tháng, nhất định biết rất nhiều bí mật.
Mặc dù Diệp Đình không moi từ miệng người đàn bà này ra người thuê là ai.
Nhưng mà, cơ bản thì anh đã kết luận là Bảo La - Lộ Dịch Tư con tiện nhân kia!
Người cha tiện nghi kia của anh!
Bảo La - Lộ Dịch Tư vẫn luôn biết, anh đang tìm tung tích của mẹ, cũng đã xem qua quyển nhật ký đó.
Hơn nữa, anh cũng biết Trần Tư Uyển là bạn thân khuê mật của mẹ mình, cho nên đoán ra câu thơ kia là có liên quan đến Trần Tư Uyển cũng không phải là việc khó.
Nhưng mà, lấy chỉ số thông minh của Lộ Dịch Tư, muốn đoán ra ý còn lại của mấy câu thơ còn lại, cũng là không dễ dàng.
Bởi vì, anh cùng Lăng Vi phát hiện một tấm bảng làm bằng kim loại, hiện nay ở trong tay anh có mật mã, mà những mật mã này Lộ Dịch Tư cũng không biết.
Diệp Đình híp mắt, trong đầu nổi lên một trận phản công lớn.
Diệp Đình đưa tay lên càm sờ, tỏ ý số ba “Quý Túc” hãy dẫn Angle đi.
Tiểu tổ mười người tụ tập trong phòng khách, Diệp Đình nói: “Người thao túng phía sau màn, bây giờ đã có kết luận cơ bản là Bảo La - Lộ Dịch Tư.”
Lôi Tuấn cùng Lôi Đình đồng thời gật đầu, bọn họ cũng đã nghĩ được là Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Cánh tay phải của Lôi Tuấn bị băng vải trắng bao lấy, nguyển cả cánh tay sưng to giống như thân cây cổ thụ vậy!
Diệp Đình bảo anh nghỉ ngơi, nhưng anh không chịu, Chuyện này, anh không tự mình báo thù, làm sao có thể đối mặt với cánh tay phải đã đi theo anh hai mươi mấy năm?
Diệp Đình lười biếng dựa vào bàn làm việc, cầm cây bút vẽ vẽ trên giấy, Tần Sênh, Vinh Phỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ, hai người sát vai mà đứng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn đặt trên cánh tay phải bị thương của Lôi Tuấn.
Chính Hiền quan tâm hỏi Lôi Tuấn: “Anh Tuấn, cánh tay của anh còn đau không?”
Lôi Tuấn khàn cả giọng la lên: “Đau....”
Đột nhiên, vẻ mặt anh lại như đưa đám, lắc lắc cánh tay của mình “oa oa” khóc lớn.
“Đau chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là không sờ vợ anh được nữa!”
“Phốc ---!”
Cái tên ngu ngốc này!
Cả phòng người cười muốn lật trời.&