Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bác sĩ cho cô dùng thuốc cầm máu, lai cho cô uống thuốc hạ sốt, lập tức may vết thương cho cô, ông chủ đã dặn, không thể để cho cô ta chết, nhưng lại không thể để cho cô ta quá thoải mái.
Được rồi... Lúc bác sĩ may vết thương cho cô, không có chích thuốc tê, cứ để yên như vậy may từng mũi từng mũi.
Đau đến Angle kêu lên thảm thiết “A”, cô làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, số lần bị thương càng là không đếm hết, nhưng mà.... đặc biệt.... không chích thuốc tê đã may vết thương, cái này thật.... đặc biệt..... không phải muốn mạng cô sao?
Hai tay Tiểu Bạch bị còng trên lan can sắt, “aa----”, miệng anh cũng bị nhét vãi vào, muốn nói chuyện, nhưng nửa chữ cũng không nói được, anh kêu lên: “Mấy tên.... súc sinh.... các người --- buông cô ấy ra ---”
Số ba Quý Túc khinh miệt nhìn anh, đột nhiên đánh vào mắt trái tiểu Bạch “Bành---”!
Số ba Quý Túc nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng: “Lúc người đàn bà này nổ súng bắn ngay đầu anh Đình, sao anh không mắng cô ta là súc sinh? Lúc cánh tay phải của Lôi thiếu bị bắn xuyên, toàn bộ tay đều bị hư, sao anh không mắng người đàn này là súc sinh? Bây giờ Hàn công tử bị vi khuẩn lây, không rõ sống chết, sao anh không mắng người đàn bà này là súc sinh? Trần Tư Uyển làm ký giả chiến địa mười mấy năm, vào sinh ra tử làm báo cáo vì chiến khu, người như cô ấy cũng bị người đàn bà hạ tiện này lợi dụng, bây giờ nằm ở bệnh viện, người bị thương nặng! Sao anh không mắng người đàn bà này là súc sinh?”
Giọng của số ba đã rất kích động, những người khác cũng lòng đầy phẫn nộ!
thật ra bọn họ đã nhìn quen sinh tử, đối với việc bị thương, chảy máu cũng không phải đặc biệt để ý.
Nhưng mà, lần này Angle này quả thật quá làm cho người ta chán ghét!
Lôi thiếu cùng Hàn công tử đều là bạn của anh Đình, những chuyện kia của bọn họ có thể xem như là bất ngờ, nhưng mà, Trần Tư Uyển đâu? Đây chính là một âm mưu to lớn đã có sẵn từ lâu!
Trong âm mưu của họ, thậm chí muốn trực tiếp giết chết cô ấy! Cho dù Trần Tư Uyển chết hay là không chết, cũng không ảnh hương đến kế hoạch của bọn họ dù chỉ là nửa điểm.
Bởi vì, cho dù Trần Tư Uyển bị thương hay là chết, Diệp Đình cũng không thể không đến biên giới!
Người đàn bà như vậy, còn đáng giá đồng tình? Dùng tính mạng của người khác xem như tiền đặt cược cho lợi ích của mình! Chỉ là may vết thương của cô ta không chích thuốc tê, có phải là vẫn còn rất nhẹ không?
Trên đường lái xe về Giang thành, đã gặp phải trực thăng phi cơ mà Diệp Đình phái tới.
Số ba “Quý Túc” lập tức xách Tiểu Bạch cùng Angle leo lên trực thăng phi cơ. Trực thăng phi cơ lập tức bay về Giang thành.
“Tiên sinh! Người, đã mang về!”
Số ba “Quý Túc” xách Tiểu Bạch cùng Angle đi vào phòng khách trong biệt thự của Diệp Đình, “ùm” “ùm” ném hai người xuống đất.
“Chết tiệt ta đánh chết người----” Vinh Tứ xông lên, nắm lấy cổ áo của người đàn bà hạ tiện kia lên, nắm tay lại lập tức hung hăng đấm vào càm của cô ta thật mạnh!
“Rắc”, xương cầm Angle gãy lìa!
Cô đau đến kêu lên thảm thiết “ách ách”, làm sát thủ lâu như vậy, cô còn chưa từng bị làm nhục như vậy!
“Mau nói cho lão tử! Là tên tiện chủng nào phải mày tới?” Vinh Tứ lại đấm một quyền lên bụng cô ta, Vinh Tứ ra tay vô cùng ác độc, một chút cũng không xem cô ta như đàn bà.
Angle đau đến muốn hôn mê bất tử, nhưng thủy chung lại cắn răng chịu đựng không chịu nói. Làm sát thủ, làm sao có thể khai ra người thuê!
Một khi khai ra người thuê, sau này làm sao cô còn uy tín!
“Lão tử cho mày không nói này! Lão tử giẫm chết mày! Mày giữ lại bí mật đi nói với Diêm Vương đi!” Vinh Tứ hạ độc thủ muốn giết cô “Dám phế đi một cánh tay của anh em tao, lão tử bẽ gãy hai cánh tay của mày! Trời ạ con mẹ mày!”
“Rắc --- rắc----”
Hai cánh tay của Angle bị bẽ gãy.