Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong thời gian đợi Diệp Đình tới, Lăng Vi chợt nhận được điện thoại của Long Diệc Hân và thầy Trần, Long Diệc Hân ở bên kia kích động nói: “Tiểu Vi! Ý tưởng thiết kế của cô đã xong hết! Khi nào cô tới? Chúng ta lắp ráp xe thí nghiệm! Bây giờ tốc độ máy đã tăng lên!”
Lăng Vi cực kỳ kích động: “Hiện tại tôi không ở thành phố Giang, chờ tôi về lại đi tìm anh, khoảng chừng mấy ngày nữa.”
“Được được được —— Cô mau về!”
Lăng Vi cúp điện thoại, khó nén tâm tình kích động. Mấy nghiên cứu thành công, cô trở về thì bận rộn! Gây dựng lại Long Đằng, nằm trong tầm tay rồi!
Hơn nữa, đã tìm được bức tranh, tung tích mẹ chồng cô sắp nổi lên mặt nước! Thật hả hê lòng người mà ——
Lúc Diệp Đình tới, Trần Tư Uyển đã hoàn toàn tỉnh táo, chẳng qua xương ngực bị gãy, giải phẫu lớn, người tiều tụy đi không ít.
Trần Thương cũng già đi trong nháy mắt… Tóc bạc trắng hơn phân nửa.
Trước kia, tinh thần ông luôn khỏe mạnh, trong nháy mắt lưng còng.
Nhưng cũng may tất cả đều phát triển theo hướng tốt, Trần Tư Uyển muôn phần cảm kích Diệp Đình, nếu Diệp Đình không phân phó người tới cứu bà, bây giờ bà đã bị kẻ địch bắt làm tù binh, khi dễ đến chết!
Trần Thương cũng vô cùng cảm kích Diệp Đình! Nhưng ông lão không nói ra miệng.
Chỉ kích động đến môi cũng run.
Mười mấy năm, nếu không phải Diệp Đình phái người cứu con gái ông về, ông nào còn có thể gặp bà… Vậy thì thật sự là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông đến dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi đối mặ với bạn già của ông! Thậm chí, ông chết cũng không thể nhắm mắt!
Dưới sự trấn an của Trần Thương, Lăng Vi và Diệp Đình đi tới một chỗ ở của anh ở biên giới. Diệp Đình lấy ra bức “Điệp yêu hoa” kia, giá trị bức tranh này thật sự quá lớn!
Nó có thể xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa, vậy thì bao nhiêu nhiêu người nguy hiểm tính mạng đoạt nó trở lại! Nếu thật sự không tìm ra chút đầu mối nào, quả thật là một chuyện sa sút tinh thần bao nhiêu.
Lăng Vi cẩn thận quan sát bức tranh này.
Vẫn không phát hiện gì. Bức tranh này chỉ là một bức tranh mẫu đơn rất đơn giản… Một đóa mẫu đon màu đỏ, một đóa mẫu đơn màu vàng, còn có một nụ hoa nhỏ đang chuyển màu.
Ngoài ra còn có ba con bướm, một con màu lam nhạt cạnh cây màu xanh lá. Còn một con bướm màu xanh đen nhẹ nhàng bay lượn bên phải, trên con bướm này còn có một con bướm màu vàng nhạt nho nhỏ.
“Những đóa hoa và con bướm này có thể có dụng ý gì không?” Lăng Vi suy nghĩ: “Còn có cách bố trí này… Chắc chắn có ý định.”
Cô nhìn bức tranh chằm chằm: “Hai đóa mẫu đơn lớn, một đóa mẫu đơn nhỏ, một con bướm bên trái, hai con bướm bên phải, chẳng lẽ là… 2112?”
Diệp Đình lại nói: “Anh cũng thử rồi, mật mã không hữu dụng.”
Lăng Vi cau mày, hồi lâu, như có điều suy nghĩ nói: “Em muốn ìm Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào tới cùng nghiên cứu.”
Cô ngước mắt nhìn Diệp Đình, tròng mắt đen của anh tối tăm khó khăn.
Lăng Vi biết đây là chuyện nhà anh, anh không muốn quá nhiều người biết, nhưng Hoa Thiếu Kiền và Hoa đào đều nghiên cứu nhiều về màu sắc và phác họa… Có lẽ bọn họ có thể có ý kiến hay.
Diệp Đình suy tư chốc lát, gật đầu nói: “Được.”
Hoa Thiếu Kiền và Hoa Đào nhanh chóng chạy tới.
Nhất là Hoa Đào, mặt đầy hưng phấn! Giống như mình sắp thăm dò một bí mật lớn! Cô ta chỉ là một biên tập mỹ thuật nho nhỏ, mỗi ngày đều làm cùng một việc. Đột nhiên có thể tham gia hành động cơ mật như vậy… Ha ha ha ha…. Cô ta hưng phấn nhảy cỡn lên, chuyện gì thế?
Khống chế khống chế!
Không thể gây trò cười! Phải biểu hiện như một học giả!
“Khụ —— Khụ ——” Mặt Hoa Đào đầy giả bộ đi vào phòng vẽ.
“A! Tôi tới đây! Tôi xem thử bức tranh rốt cuộc có cách thức gì!”