Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
(*) Hình dung hành động hoặc trạng thái đối phương, cảm thán, tán thưởng rất lợi hại, rất dũng mãnh phát ra từ nội tâm.
Xe ngã xuống đất, Trần Tư Uyển treo ngược trong xe, phun ra ngụm máu…
Mắt bà đầy máu, đau đớn cho bà biết xương ngực bà đã gãy.
Bà đau đến nghẹt thở…
Nhưng bà cố nén đau đớn, dùng sức đè cửa xe xuống! Cho dù sinh mạng bà đến một khắc cuối cùng, bà vẫn nhớ sứ mạng của mình, bà phải công bố hình ra ngoài —— vì trẻ em bị chiến tranh giết hại! Còn có dân chúng vô tội!
Bên tai truyền tới tiếng nhạo báng và chửi rủa của kẻ địch: “Ả tiện nhân này chụp bao nhiêu hình của chúng ta! Phải chết! Bắt bà ta về súc ruột!”
Trần Tư Uyển thật hy vọng mình chết ngay lập tức!
Bà không muốn bị bắt làm tù binh! Bị bắt làm tù binh đồng nghĩa với bị hành hạ và làm nhục vô tận!
Bà không muốn!
Bà thật hận không thể lập tức giết chết mình ——
Nhưng bà không có sức lực, bà có thể cảm giác rõ ràng sinh mạng mình đang dần biến mất, bà nhúc nhích một cái cũng không được, mắt thấy mặt kẻ địch đầy dữ tợn đi tới bà, bà cầu nguyện mình chết lập tức, nhưng mà… Bà còn chưa về nhà, còn chưa gặp người ba mà bà ngày nhớ đêm mong…
…
Khi Diệp Đình nhận được video ám dạ gửi tới, gần như nghẹt thở, có thể thấy Trần Tư Uyển bị thương nặng bao nhiêu!
Nhưng mà, khá tốt khá tốt! Vô cùng may mắn!
Lúc Trần Tư Uyển gọi cho anh, anh liền phái ám dạ đi theo âm thầm bảo vệ Trần Tư Uyển.
Ngay khi Trần Tư Uyển sắp bị bắt làm tù binh, tổ ám dạ xuất hiện kịp thời!
Bọn họ và kẻ địch giao đấu kịch liệt, hai thành viên trọng thương, mới cứu được Trần Tư Uyển.
May là mọi người đều không nguy hiểm tính mạng!
Nhưng Trần Tư Uyển quả thực bị thương quá nặng, không thích hợp trở về thành phố Long, chỉ đưa bà đến bệnh viên biên giới tiến hành cấp cứu! Trần Tư Uyển làm ký giả ở chiến khu mười mấy năm, hôm nay bị thương nặng, gần như bỏ mạng, được quốc gia trao tặng chiến công cấp hai.
Khi Trần Thương nhận được điện thoại, tim thắt lại muốn vỡ vụn!
Lăng Vi lập tức chạy tới biên giới cùng ông!
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc giúp Tần Sênh giải mật mã, tháo bom, bọn họ tiếp tục ở lại biệt thự tìm kiếm bom khác.
Theo hồi tưởng của Trần Thương, nữ gián điệp đó còn đi không ít chỗ. Trần Thương không dám về lại nhà kia, cho dù chuyên gia tháo bom nói, tất cả bom đều được tháo bỏ, ông cũng không dám về nữa.
Trần Thương đi tới bệnh viện biên giới, một khắc gặp Trần Tư Uyển…
Ông chạy tới nắm tay con gái, nước mắt rưng rưng: “Tiểu Uyển ——”
Trần Tư Uyển hôn mê đột nhiên rơi nước mắt: “Ba…”
Lăng Vi che mặt khóc, vô cùng may mắn, dì Uyển đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm!
Bên Diệp Đình cũng truyền tới tin tức: “Không phát hiện những quả bom khác trong biệt thự Trần Thương. Bức tranh, cũng lấy được rồi.”
Lăng Vi vội hỏi: “Mật mã thì sao? Giải được chưa?”
Diệp Đình nói: “Vẫn chưa, anh mở khung tranh, nhưng bên trong không có gì. Phía sau giấy vẽ cũng không có mật mã gì.”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Vậy em trở về…”
“Không cần! Em không thể đi tới đi lui.” Diệp Đình nói: “Anh đến tìm em, chờ em nghỉ ngơi mấy ngày rồi về.”
“Được, vậy em chờ anh.”