Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Sênh trợn mắt nhìn, cũng đứng lên: “Ông bao che cho bà ta chính là bao che tội phạm giết người! Người bà ta hại chết là mẹ tôi, nhưng người đó không phải vợ cũ của ông sao?!” Tần Sênh từng câu chất vấn, khiến tim Tần Hoài muốn tắc nghẹn!
Tần Sênh hừ lạnh một tiếng, lười vô nghĩa với bọn họ.
Trở lại phòng ngủ, thu dọn hành lý, cái nhà này anh thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
Trêu đùa người, ngược cẩu, từ từ sẽ đến!
Mạng của ai cũng không phải tự dưng mà có!
Cũng không thể để chết oan uổng như vậy được!
Đã dám làm, phải nghĩ đến một ngày nhận hậu quả!
Anh Tần Sênh làm người đường đường chính chính, nhưng không phải quả hồng mềm!
Lúc Tạp Nhã tỉnh lại, Tần Sênh đã thu dọn xong hành lý. Hai người thay quần áo, tay cầm tay từ phòng ngủ đi ra.
Tần Hoài và Ông Giai Hồng đã đi rồi, không biết đi đâu.
Tần Sênh đối với cái nhà này cũng chẳng có gì lưu luyến, cầm tay Tạp Nhã từ biệt ông nội bà nội, anh nói với Tạp Nhã: “Không có ông nội, bà nội, anh cũng không sống được tới ngày hôm nay.” Tạp Nhã vội vàng gật đầu nói: “Sang năm mới, chúng ta cũng chưa quỳ lạy ông bà nội, em nhớ truyền thống của người Hoa Hạ các anh mà, sang năm mới phải quỳ xuống dập dầu với ông bà nội đúng không?”
Tần Sênh nở nụ cười, nói: “Em muốn thì chúng ta làm.”
“Đi!” Hai người đặt ba lô xuống, thực sự quỳ xuống lạy ông nội bà nội.
Hai ông bà già cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì, còn tưởng hai người này hôm nay, vội tới dập đầu với bọn họ. Mau chóng phát bao lì xì.
Tần Sênh nói với ông bà nội: “Con và Nhã Nhã muốn ra ngoài du lịch một thời gian.”
“Được được được, đi đi! Đi đi!” Bà nội cười xua tay với anh: “Mau đi đi, mau đi đi, lúc trở về cho bà ôm một thằng cháu trai mập mạp càng tốt!”
Tần Sênh và Tạp Nhã quyết định du lịch khắp thế giới, đi đến đâu thì đến đó, muốn chơi thế nào thì chơi, cũng không có kế hoạch gì.
Trực tiếp đeo ba lô, làm một cuộc lữ hành muốn đi đâu thì đi.
Đặc biệt ung dung.
Ngày hôm sau, Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi.
Tuy đã là vụ án rất lâu rồi, nhưng Tần Sênh có đầy đủ chứng cứ, anh đem video quay lại ở phòng khách ngày hôm qua tất cả đều nộp lên cho cảnh sát. Từ ngày anh biết sự thật đã âm thầm lắp camera theo dõi ngay tại phòng khách.
Ông Giai Hồng chính miệng thừa nhận bà ta hại người, vậy không thể trách anh ra tay tàn nhẫn!
Thậm chí, Tần Sênh cảm thấy giao bà ta cho cảnh sát cũng không phải cách tàn khốc nhất để chỉnh người đàn bà này, nhưng anh không muốn làm bẩn tay mình. Không muốn để mẹ mình ở cửu tuyền nhìn thấy con trai mình vì một người phụ nữ ác độc như thế mà hai tay nhiễm “máu dơ bẩn” đó!
Khiến Tần Sênh cảm thấy thất vọng chính là... Không ngờ, ba anh cuối cùng ở lúc Ông Giai Hồng bị cảnh sát mang đi, vậy mà còn che chở cho Ông Giai Hồng... Ông ta vậy mà còn biện hộ cho bà ta...
Bà ta sinh cho ông ta một nam một nữ. Nhưng Tần Sênh anh lẽ nào không phải con của ông ấy sao, Thái Địch không phải vợ ông ấy sao?
Nút thắt trong lòng Tần Sênh vĩnh viễn không cởi bỏ được.
Cũng may anh còn vợ, anh có Tạp Nhã! Tạp Nhã ôm anh, ôn nhu hôn anh. Di động của Tần Sênh đột nhiên vang lên: “Lại có nhiệm vụ...”
Tần Sênh ánh mắt tràn đầy xin lỗi, đồng ý đi cùng cô du lịch khắp thế giới, mới xuất phát một ngày... Như Ý Lệnh của Thái Thượng Lão Quân đã vội vàng thúc giục gửi tới.
Tạp Nhã ấn mở di động của anh, nói: “Có nhiệm vụ, phải đi! Dù sao, chỉ cần hai người chúng ta ở cùng nhau, đi đâu cũng vậy mà!” Cô khoái trá đặt di động lên bên tai anh, Tần Sênh nhận nhiệm vụ, nắm tay cô lập tức quay đầu xuất phát, đi tới địa điểm xảy ra sự cố kia.
Tạp Nhã vừa thắt dây an toàn, một bên nhéo tai anh: “Em cũng không muốn còn trẻ mà đã thành góa phụ! Anh phải đem bom an toàn dỡ xuống cho em, biết không?”
Tần Sênh quay đầu, ấm lòng cười cười với cô, vươn tay chào theo nghi thức quân đội: “Tuân mệnh! Bà xã đại nhân ——”
Tần Sênh và Tạp Nhã lái xe đi tới hiện trường, Tạp Nhã đột nhiên nói: “Chồng ơi... Vì sao vị trí của anh Đình và Tiểu Vi lại ở... hiện trường?”