Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạp Nhã đã ngủ, Tần Sênh vẫn phiền lòng nhíu mày.
Anh nghe được bên ngoài có thanh âm liền ra ngoài, chuyện này là anh gây ra, dù sao anh cũng phải đến giải quyết.
Tần Sênh ngồi trên sô pha, một tay khoác lên chỗ tựa, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Ông Giai Hồng. Tần Sênh ngoài cười nhưng trong không cười nheo nheo mắt.
Ông Giai Hồng sợ tới mức co rụt lại, vội vàng nói với Tần Hoài: “A Hoài... Tấm ảnh kia quả thật là em cho người khác chụp... Nhưng cũng bởi vì em quá yêu anh...” Nói xong, nước mắt lập tức rớt xuống dưới.
Bà ta rút một tờ khăn giấy, che mặt khóc rống lên.
Tần Hoài nhíu mày, Tần Sênh lại càng cười lạnh.
Ông Giai Hồng hỏi Tần Sênh: “Dì biết lỗi rồi, hai mươi mấy năm nay, dì đối với con cũng có ơn dưỡng dục! Không có công lao cũng có khổ lao mà? Con còn muốn như thế nào với dì nữa?”
Tần Sênh ngồi thẳng, khinh miệt cười: “Ơn dưỡng dục à? Ba tuổi rưỡi mẹ tôi qua đời, từ lúc đó tôi đã sống cùng ông nội bà nội. Lên tiểu học, tôi ở lại ký túc xá của trường. Tôi ở lại cái nhà này được bao nhiêu ngày? Bà nói bà có ơn dưỡng dục với tôi? Tiền nuôi tôi với tiền mà bà đưa ra, có một xu nào là do chính bà kiếm được không không?”
Tần Sênh nhìn ra, Tần Hoài sẽ làm gì với Ông Giai Hồng được chứ?
Hai người đều là vợ của Tần Hoài ông ta, thậm chí họ Ông này thời gian đi theo ông ta còn lâu hơn.
Nhưng mẹ của Tần Sênh anh chỉ có một, mẹ ruột của anh bị người ta hãm hại, anh biết sự thật còn có thể khoanh tay đứng nhìn, anh còn là đàn ông không?
Tần Sênh ném chi phiếu lên bàn, nói với Tần Hoài: “Ông cầm lấy tấm chi phiếu này, mang bà ta đi đi. Hoặc là, về sau ông theo tôi, tôi dưỡng lão cho ông.”
Tần Hoài quyền cao chức trọng, đột nhiên bị đứa con chọc thẳng vào tim như thế, sắc mặt lập tức đen sì, trán nổi gân xanh. Ông nghiêm mặt, nghe Tần Sênh nói những lời này.
Đây là muốn quyết tuyệt với ông? Đây là kiên quyết muốn giết chết Ông Giai Hồng?
Ông Giai Hồng lập tức hiểu ra! “A Hoài! Em theo anh nhiều năm như vậy... Con em cũng sinh cho anh hai đứa! Tần Thu và Tần Sương cũng là con anh! Con của anh không phải chỉ có một mình Tần Sênh!”
Tần Hoài đau đầu muốn nứt ra, ông tính tình vốn luôn nóng nảy, thầm muốn hét to một tiếng, nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng, Tần Sênh hiển nhiên không dễ nói chuyện như vậy!
Ông Giai Hồng nhìn thấy biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười của Tần Sênh chỉ cảm thấy từng đợt sợ hãi ùa tới. Bà ta dựng đứng tóc gáy, Tần Sênh híp mắt, khiến bà ta có cảm giác, cặp mắt kia của anh như đang lột da rút gân bà ta ra vậy!
Răng bà ta run cầm cập, môi đã run rẩy. Chỉ run run hỏi Tần Sênh: “Tần Sênh! Ta tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân ngôi nhà này! Ta tốt xấu gì cũng làm mẹ con hai mươi mấy năm! Con còn muốn đối với ta như thế nào nữa!”
Tần Sênh cười lạnh.
Anh không mở miệng, chỉ cười lạnh như vậy nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng.
Ông Giai Hồng càng ngày càng kinh hoảng, trong lòng sợ muốn chết, theo bản năng đi tới chỗ Tần Hoài ngồi.
Sắc mặt Tần Hoài càng ngày càng kém, sao đây? Cố chấp? Muốn bức vua thoái vị?!
Tần Sênh nhìn chằm chằm Ông Giai Hồng, nhìn chòng chọc, nhìn đến mức bà ta không thể trốn vào đâu được! Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm tàn nhẫn vang lên: “Tôi làm gì bà à? Bà có chết cũng không oan! Ngày nào bà còn chưa đền mạng cho mẹ tôi, tôi còn tra tấn bà cho đến chết!”
Tần Hoài và Ông Giai Hồng mặt bỗng nhiên biến sắc!
“Rầm——” Tần Hoài vỗ mạnh lên bàn, đứng lên chỉ thẳng vào mũi Tần Sênh: “Mày phản rồi? Cái nhà này là ai làm chủ?!”