Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi và Peach đi mất, Lý Thiên Mặc và Chính Hiền lại nói chuyện đến quên cả trời đất.
Chính Hiền vui vẻ vỗ tay: “A! Cự giải và bọ cạp rất xứng đôi à nha! Là hai chòm sao xứng đôi 100%! Cự giải là ấm áp nam, có trách nhiệm, mẫu đàn ông ấm áp yêu thương gia đình! Tôi rất thích cự giải nam!”
Lý Thiên Mặc đắc ý nói: “Ừ sao! Tôi chính là người đàn ông ấm áp siêu cấp có tinh thần trách nhiệm, siêu cấp yêu thương gia đình! Tôi chính là đại diện tiêu biểu cho chòm cự giải!”
“Oa! Thật là giỏi...” Chính Hiền chớp chớp mắt. Bây giờ cô ấy đang đeo kính lão, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lý Thiên Mặc, chỉ thấy một cái đầu sưng sưng xanh xanh... giống như cái đầu heo...
Cô ấy bỏ mắt kính ra, để trao đổi với anh ta tốt hơn.
Hai người không tự chủ được cùng ngồi vào giữa, Lý Thiên Mặc ngồi cạnh ‘anh ta’, hỏi: “Tiên sinh, vừa rồi anh nói, trong nhà anh nuôi rất nhiều... trăn, thằn lằn, còn có cả nhện, cá sấu. Có cơ hội, tôi có thể đến xem được không?”
Chính Hiền vừa mới tháo mắt kính xuống, lúc này đã nhìn thấy rõ ràng mặt của Lý Thiên Mặc, mặc dù khuôn mặt của anh ta hơi xanh xanh sưng sưng, nhưng mà... Thật ự, rất đẹp trai à nha...
Đôi mắt đen nhỏ dài, nhìn cực kỳ thông minh. Sống mũi rất cao, khuôn mặt hơi xanh xao sưng lên, nhưng rất thẳng rất đẹp mắt.
Khuôn mặt anh ta cũng cục kỳ anh tuấn: “Ai nha! Vừa rồi cũng không phát hiện ra... Thật là đẹp trai... đến đòi mạng, a a a...” Chính Hiền cảm thấy xấu hổ, ngay cả lời cũng không dám nói... cô ấy lại vội vàng đeo mắt kính lên: “Hô... Vẫn là thế này tốt. Ít nhất đeo mắt kính lên, sẽ không còn cảm thấy xấu hổ nữa.”
Chờ rất lâu cũng không nghe được câu trả lời của Chính Hiền, Lý Thiên Mặc thầm nghĩ trong đầu...”Ai nha, mình quá đường đột... Lần đầu tiên gặp mặt, còn chưa thực sự quen thuộc, đã nói muốn đến nhà người ta làm khác, mình thật sự rất không lễ phép rồi.” Anh ta vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi...”
Còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Chính Hiền đặc biệt hưng phấn nói: “Tôi cực kỳ hoan nghênh anh đến nhà tôi chơi! Thật sự! Đám bạn bè của tôi đều sợ muốn chết, không có một ai dám tới nhà tôi làm khách! Haizzz... tôi thật sự rất cô đơn. Ngay cả cha mẹ tôi cũng không dám tới, vì vậy, mỗi tuần tôi đều phải dành thời gian đến thăm bọn họ.”
Hả...
Lý Thiên Mặc không hiểu hỏi: “ Tại sao bạn anh không dám đến nhà anh? Bọn họ thích anh, tự nhiên sẽ thích tính cách yêu động vật của anh? Anh là chuyên gia động vật học, tự nhiên anh sẽ hiểu những thói quen tập tính của chung, vì vậy, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ không để những loại động vật này làm tổn thương đến bạn bè của anh.”
“Má ơi ——” Chính Hiền kích động cầm bàn tay của Lý Thiên Mặc lên: “Tri âm a! Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít(*), người anh em, tôi muốn uống rượu với anh!”
(*) Trích trong bài Xuân nhật Tây hồ ký” của Âu Dương Tu
“Tới đây! Cùng cụng ly nào ——” Lý Thiên Mặc cầm hai ly rượu vang lên: “Tới đây, tôi thế nào cũng được, anh cạn.”
“Được được được...” Chính Hiền nâng ly rượu vang lên, uống cạn sạch cả ly rượu vang.
Lý Thiên Mặc sững sờ, ai nha—— quả nhiên là đàn ông... coi uống rượu vang như uống bia? Rượu vang không phải là uống từ từ để bình phẩm sao? Hơn nữa, người anh em này mà cũng quá nhiệt tình rồi? Bảo anh ta cạn, anh ta cũng làm? Câu “Tôi thế nào cũng được, anh cạn” này của anh ta, rõ ràng chỉ là lời khách sáo...
Quá là thành thật.
Thôi quên đi... Dù sao anh ta cũng không biết bình phẩm rượu vang... gì gì đó, may mắn... Lý Thiên Mặc cũng ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu vang.
Lý Thiên Mặc đột nhiên lại hỏi: “ Anh Chính Hiền, cá sấu nước mặn, hình như sống ở thời kỳ khủng long thì phải?”
“Anh hỏi cái này, là hỏi đúng người rồi đấy!” Chính Hiền để ly lên bàn một cái: “Tách ——” chân ly rượu gãy chân... Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lý Thiên Mặc vung tay lên: “Hai ta đều đừng cầm ly uống nữa, hai ta mỗi người một chai, tu luôn!”