Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Lôi Đình, Lôi Tuấn, Hoa Thiếu Kiền trở về trong phòng vô cùng im lặng.
Lăng Vi, Diệp Đình, Giang Quân, Hạ Tiểu Hy đang nghe lại ghi âm.
Lúc Thiên Ma nghe điện thoại đầu tiên lầm bầm hai tiếng: “Tiểu Vi, tôi đây... Tôi đói quá... hừ hừ hừ...”
Sau đó, anh ta nói câu tiếp theo là: “A a a, được.”
Lăng Vi nghe ghi âm, có chút nghi hoặc nói: “Thiên Ma bình thường nói chuyện không phải như thế. Cậu ấy từ trước tới giờ không bao giờ hừ hừ a a nói ra miệng cả...”
Hạ Tiểu Hy vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng... Thiên Ma sẽ không như vậy! Cậu ấy chưa bao giờ lầm bầm hầm hừ như thế!”
Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Diệp Đình, có chút đăm chiêu nói: “Thiên Ma có khi nào để lại mật mã gì cho chúng ta không ta?”
Diệp Đình cũng nhìn cô chăm chú.
Lăng Vi vội vàng nói: “Lần trước, lúc chúng ta dùng mã Morse, em cũng dạy cho Thiên Ma, có khi nào cậu ấy...”
Lăng Vi còn chưa nói xong, Diệp Đình đã bắt đầu giải mã.
Diệp Đình vạch lên giấy, nghiêm túc nói: “Lời Thiên Ma nói tổng cộng có bảy chữ phân biệt là hai chữ, hai chữ, hai chữ, ba chữ, ba chữ. Câu cuối cùng là ba chữ, hai chữ.”
[Câu của Thiên Ma (Thiên Mặc) nếu chuyển sang mã Morse là:
[... _ _ _ _.]
Nếu chia ra có (... _ _) = 3, (_.) = N.
(... _) = V, (_ _.) = G
(...) = S, (_ _) = M, (_.)= N
Thực ra nếu chia ra còn nhiều trường hợp mã khác, nhưng trong truyện chỉ đề cập tới 3 tổ hợp V-G, S-M-N và 3-N -.-]
Diệp Đình viết lên giấy: “Hai chữ là ngắn, ba chữ là dài. Ngắn dùng dấu chấm để biểu thị, dài dùng — để biểu thị...”
Diệp Đình ở trong đầu hóa giải tổ hợp, con ngươi lợi hại nhìn quét qua mặt giấy mấy lần, lập tức cho ra đáp án: “Như vậy... Này sắp hàng, cho ra ba loại tổ hợp: V-G, S-M-N, hoặc là 3-N.”
Anh viết xong, lấy bút vẽ ba đường, nói: “Cả ba đều có khả năng.”
Lăng Vi thở dài: “Mấy tổ hợp này đại biểu cho điều gì? Ghép lại chẳng thành chữ Hán, cũng chẳng thành tiếng Anh...”
Cả đám đều vắt óc suy nghĩ: “VG...”
Giang Quân nói: “Thiên Mặc thật ra muốn nói gì với chúng ta? VG là tên viết tắt của thứ gì à?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.
Giang Quân nghĩ nghĩ nói: “.vg là số hiệu lãnh thổ của quần đảo Virgin. Chẳng lẽ Thiên Mặc bị bắt tới quần đảo Virgin à?”
Anh nói xong, lại lắc lắc đầu...
Ngón tay vuốt vuốt cằm nói: “Quần đảo Virgin nằm ở phía đông bắc vùng biển Caribe, dựa vào thời gian thì không hợp... Thiên Mặc mất tích còn chưa tới năm tiếng. Nếu đưa người từ một khu phố nhỏ ở Giang Thành đến biển Caribe, nhất định phải dùng đến máy bay trực thăng. Nhưng máy bay trực thăng khi xuất cảnh mục tiêu quá lớn. Bọn cướp bình thường sẽ không lựa chọn phương tiện giao thông này.”
“...” Hình như là vậy...
Lôi Tuấn cào đầu, loại trò chơi cần chỉ số thông minh cao này hoàn toàn không hợp với cậu ta... Cậu ta vẫn là đi chuẩn bị tập kích bất ngờ thì hợp hơn.
Hoa Thiếu Kiền và Lôi Đình cũng không hiểu lắm.
Nhưng đều cảm thấy Giang Quân nói rất có lý.
Hạ Tiểu Hy lại càng không cần nói, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Lăng Vi và Diệp Đình.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, dường như đều muốn nhìn từ trong mắt nhau ra đáp án.
Lăng Vi ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô nhăn mặt nhíu mày, không ngừng nói: “Còn mật mã gì khác không? Nhất định có liên quan đến mật mã gì đó...”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, Lăng Vi cắn môi, ngón tay càng không ngừng ấn ấn mi tâm, cô nhíu chặt mày, vô cùng lo lắng!
Diệp Đình đột nhiên nói: “Là mật mã hacker.”
Tất cả mọi người ngừng thở...