Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nghĩ trong đầu, nơi này chắc chắn không phải là khu vực rừng... Bởi vì bình thường người sống ở khu vực rừng không đốt pháo, sợ dọa động vật chạy mất. Vào mùa đông, thợ săn ở khu vực rừng cũng sẽ lên núi kiếm ăn. Đốt pháo lớn thế này, không phải là cách làm của thợ săn sống ở khu vực rừng.
Như vậy... vị trí bây giờ anh ta đang ở, có lẽ là ở...
Anh ta nhắm mắt lại, tế bào não nhanh chóng vận động, anh ta mở mắt ra, trong đầu khoanh vùng mấy địa danh: “ Huyện Lộc, Giảo Lâm! Cái khe núi nọ...” Trước kia anh ta đã từng tới chỗ này.
Nhưng cũng có khả năng là không phải... Tuy nhiên, cho dù không phải, cũng không quá xa.
Lý Thiên Mặc an tâm, lặng lẽ nghĩ, chờ kẻ bắt cóc liên lạc với bên ngoài, anh ta phải tìm cách nào đó truyền những tin tức này cho nhóm bạn của mình.
“Đại ca, xong hết rồi, người thuê đã bảo chúng ta gọi điện thoại thúc giục.”
Người thuê? Lý Thiên Mặc chộp được tin tức này, những người này là được người khác thuê, hẳn là được nhóm người trên xe kia thuê!
Nhóm người trên xe kia mới thật sự là hung thủ! Bọn họ nói tiếng nước ngoài... Lý Thiên Mặc chợt cả kinh, những người bắt cóc anh ta... dính dáng đến tổ chức quốc tế nào đó sao?
Mà những người trói anh ta bây giờ, chỉ là những kẻ lâu la bị thuê mà thôi.
Anh chợt cảm thấy lo lắng, đối phương chỉ muốn tiền thôi sao?
Hay là... Muốn nhiều hơn... thứ đáng sợ hơn?
Anh ta nghiêm túc quan sát năm kẻ bắt cóc kia lần nữa, một người trong đó đang đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
Lúc chuông điện thoại của Lăng Vi reo lên, dãy số hiện trên màn hình là một dãy số khác, rõ ràng kẻ bắt cóc này đặc biệt xảo quyệt, đã hủy bỏ số điện thoại dùng để gọi lúc ba giờ sáng.
Khó trách, cảnh sát lần theo cuộc điện thoại kia, vẫn không điều tra được đầu mối.
Lăng Vi nhận điện thoại, cố tình làm cho giọng của mình run rẩy, khóc: “Các người đã mang bạn của tôi đi đâu?” Giọng nói của cô càng nói càng lớn, Lý Thiên Mặc nằm ở trên tấm phản cứng, cũng nghe được tiếng khóc của cô.
Lý Thiên Mặc hăng máu như đánh tiết gà chỉ trong giây lát, trợn to hai mắt, đột nhiên liên lạc với mình bạn, anh ta rất hưng phấn!
Kẻ đứng đầu đám bắt cóc âm trầm uy hiếp: “Mau chuẩn bị năm mươi triệu! Chúng tôi còn muốn một người, người phụ nữ Ikuer da đen các người mới bắt được hồi đầu năm nữa! Trao đổi ở đâu, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô!”
“Được! Ông muốn cái gì chúng tôi cũng cho! Nhưng ông phải cho tôi biết, bây giờ bạn tôi có an toàn hay không!” Lăng Vi nói cực kỳ nhanh, cô biết đối phương sẽ cúp điện thoại bất cứ lúc nào, nên câu nói này của cô, gần như chỉ dùng có bốn năm giây.
“Tít ——” Kẻ đứng đầu đám bắt cóc cúp điện thoại.
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, anh gật đầu với cô, bày tỏ cô nói cực kỳ giỏi, đối phương nhất định sẽ để Lý Thiên Mặc nghe điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, chuông điện thoại di động của Lăng Vi vang lên, lại là một dãy số khác.
Nhưng, vẫn là giọng nói của kẻ bắt cóc kia: “Nói chuyện!”
Lý Thiên Mặc “Hừ hừ “: “Tiểu Vi, là mình đây... Mình rất đói... Hừ hừ hừ...”
Lăng Vi cố tình lớn tiếng kêu với đầu bên kia: “Thiên Ma —— Thiên Ma! xin lỗi... mình nhất định sẽ cứu được cậu, bọn họ muốn cái gì, mình cũng cho!”
“À à à, được.”
“Tít ——” đối phương lại cúp điện thoại!
Giang Quân nói: “Mau mau, lập lại phần thu âm!”
Lý Thiên Mặc nhận cú điện thoại này, hơi không giống bình thường...
Theo logic, bình thường, lần đầu tiên những nạn nhân bị bắt cóc nói chuyện điện thoại với người nhà, sẽ kinh hoàng, sẽ hốt hoảng nói: “Tôi rất sợ hãi, các cậu mau tới cứu tôi...” gì gì đó, nhưng... Lý Thiên Mặc không như vậy!