Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi chiều, cả đoàn người đến thăm nhà Hạ Tiểu Hi.
Lăng Vi đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, mà vẫn phải cười to một trận.
Mẹ của Hạ Tiểu Hi đặc biệt hạnh phúc, cuối cùng cô con gái ngốc nhà mình đã gả đi được, lại còn gả cho một người đàn ông tốt nữa chứ.
Bà ấy thật sự đặc biệt đặc biệt hạnh phúc.
“Tiểu Vi cũng có bảo bảo rồi? Tiểu Đình cũng có bảo bảo rồi?”
Mẹ Hi nhìn Hạ Tiểu Hi, đầy chê trách nói: “Người ta đều đã có, còn con thì sao?”
Hạ Tiểu Hi chỉ về phía Lôi Tuấn: “Trách anh ấy trách anh ấy!”
Lôi Tuấn ôm vẻ mặt đau khổ, trong đầu nghĩ: cũng đâu phải là con không nóng vội... nhưng lúc con vừa mới cố gắng tạo đứa nhỏ lại bị đánh gãy... con biết tìm ai khóc đây?
Bảo bảo khổ ở trong lòng, nhưng bảo bảo không nói ra được...
Lôi Tuấn ủy khuất... Cầm ly trà lên, uống trà. Che giấu sự lúng túng của mình.
Mẹ Hi đột nhiên nói: “Không sao, không cần phải nóng nảy, cứ từ từ. Nếu có bệnh xấu gì, sớm phát hiện sớm chữa được.”
“Phốc ——” Lôi Tuấn đã chết, cần người đốt giấy.
...
Lôi Tuấn ho khan, ho khan mạnh đến nỗi phổi cũng muốn long ra. Cả đám người đều dùng sức gõ cho anh ta, đặc biệt là Lăng Vi: “Bốp bốp bốp” giống như đánh trống vậy.
Lôi Tuấn thầm nghĩ trong đầu, sau này có đắc tội ai cũng không thể đắc tội chị dâu mình, trừng mắt cũng trả, đặc biệt thù dai!
Vất vả lắm Lôi Tuấn mới tỉnh lại được, anh ta vuốt ngực nói: “Mẹ... con và tiểu Hi đều không có bệnh kín, lúc trước chúng con chưa có ý định muốn... Ngày hôm qua mới vừa định...”
“À! “ mẹ Hi gật đầu: “Đúng rồi, mấy hôm trước mẹ đi đến chùa xin mấy cái bùa hộ mệnh, cho các con mỗi người một cái.”
Mẹ Hi đi vào trong phòng lấy ra mấy cái bùa mặt vàng trang trí thêm mấy sợi dây đỏ... Đặc biệt quê mùa, đặc biệt nóng mắt...
Đầu tiên là đưa cho Diệp Đình và Lăng Vi: “Phù hộ cho các cháu, phù hộ cho bảo bảo khỏe mạnh, nhiều con nhiều phúc.”
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi: “...”
“Cám ơn dì...” Lăng Vi không ngại lắm... Dù sao đây cũng là tâm ý của dì ấy. Cô vội vàng nhận lấy, đeo lên trên cổ cho Diệp Đình.
Cho dù nội tâm của Diệp Đình có mạnh mẽ thế nào đi nữa anh cũng muốn nổ tung, từ trên xuống dưới người anh đều là đồ định chế cao cấp, bây giờ phối hợp với cái dây vàng vàng đỏ đỏ giống như của dân nhà giàu mới nổi này, nhìn có ổn không?
Nhưng anh vẫn tương đối có chừng mực, không nói gì nhiều.
Hoa Thiểu Kiền và Lôi Đình cũng đều “rất vui vẻ “ đón nhận.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi, đều nói không nặng không nhẹ.
Đặc biệt là Hạ Tiểu Hi: “Mẹ, đây là cái đồ chơi gì vậy? Dây vàng của nhà giàu mới nổi, còn phối hợp với dây đỏ, mắt thẩm mỹ của mẹ bị làm sao vậy? Ôi trời ơi, con không đeo cái thứ này đâu! Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba!”
Mẹ Hi mất hứng, khoanh hai tay trước ngực, bất mãn không nói lời nào.
Cả đám người đều nghĩ: Thì ra Hạ Tiểu Hi nhị như vậy... Cũng không phải là không có lý do...
Mặc dù nhìn mẹ Hi rất ôn uyển rất được lòng người, nhưng tính cách cũng như vậy...
Khụ ——
Mẹ Hi mất hứng, đứng tức giận ở đó!
Lôi Tuấn đoạt bùa hộ mệnh lại, đeo lên trên cổ cho Hạ Tiểu Hi: “Vợ ơi, đẹp lắm! Đẹp lắm đẹp lắm!”
Hạ Tiểu Hi trừng anh ta: “Dù anh có nhấn mạnh ba lần, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của em về nó đâu!”
Mẹ Hi thật sự tức giận!
Hạ Tiểu Hi vẫn còn nói lải nhải, Lôi Tuấn lập tức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy...
“Oh...”
Hạ Tiểu Hi giùng giằng muốn đẩy anh ta ra, Lôi Tuấn đã hôn cô ấy đến trên ghế sa lon.
Hoa Thiểu Kiền nhanh chóng che mắt của Lôi Đình, liền nghe thấy Lôi Đình trêu ghẹo nói: “ĐM, anh ơi —— đau mắt quá! Anh không thể tiết chế lại sao? Người biết thì còn biết anh đang mong ngóng có đứa nhỏ, chứ người không biết còn tưởng rằng anh cầu mà không được thỏa mãn đấy!”
Lôi Tuấn bị Hạ Tiểu Hi đạp bay, Lôi Tuấn che đang miệng đang bị “Trọng thương “ lại...
“Vợ ơi... có phải em không muốn có con đúng không? Buổi sáng em làm anh nóng người, buổi chiều em lại đá anh... em đang muốn làm anh tuyệt hậu sao?”
Rốt cuộc mẹ Hi cũng không nhìn nổi nữa, xoay người đi lấy bánh ngọt cho bọn họ...