Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi hung hăng dạy dỗ cô một phen: “Có gì mà sợ, so thân thế chị không mạnh hơn em, sau này người cưới em là Hoa Thiếu Kiền, thái độ người nhà anh ta là thứ yếu, quan trọng nhất là thái độ của anh ta. Em kém cỏi chỗ nào? Vừa phóng khoáng, tốt bụng, còn không tranh dành, lại dũng cảm, cứng cỏi, có lòng bao dung mà còn đẹp như vậy. Hoa Thiếu Kiền cũng không phải người mù, nếu mù thì sẽ thích em sao? Nếu anh ta đã theo đuổi em đương nhiên sẽ biết em tốt, sợ gì chứ, to gan vào.”
Đến nhà Hoa Thiếu Kiền, Lôi Đình mới nhẹ nhàng thở ra, là cô suy nghĩ quá nhiều rồi...
Người nhà anh rất tốt với cô.
Ai cũng hiền lành trò chuyện với cô hoàn toàn không có cảm giác hào môn vọng tộc áp người.
Đặc biệt là ba Hoa, cười hỏi cô: Khi nào các con định làm hôn lễ để bác chuẩn bị?”
Lôi Đình lờ mờ nghĩ sao nói vậy: “Trước khi sinh con thì lúc nào cũng được ạ.”
“Haha...” cả nhà bị cô làm cho bật cười.
Em họ Hoa Thiếu Kiền vỗ vai anh: “Anh, anh... nhanh mua bảo hiểm bổ sung nha.”
“Haha...” lại từng đợt cười lớn, Hoa đại thiếu gia đứng đắn nhất, trầm ổn nhất, nội liễm nhất Hoa gia nhà họ... trước khi cưới vợ lại không mua bảo hiểm....
Không thể nào...
Đó không phải là tính cách của anh!
Đám em trai, gái của Hoa Thiếu Kiền từ trên xuống dưới đánh giá Lôi Đình như muốn nhìn thấu cô.
Hoa Thiếu Kiền thản nhiên nói: “Là chị dâu các em quá mê người, là đàn ông đều không chịu được cám dỗ, anh không bảo vệ nổi cửa nhà thì chẳng phải mất mặt lắm sao?”
“Ha ha ha ha ——”
Hoa gia già trẻ đều cười văng.
Lão thái gia vui mừng nhất, liên tục gật đầu: “Nha đầu này giỏi, nha đầu này giỏi. Ông còn tưởng Thiếu Kiền muốn xuất gia làm hòa thượng đấy……”
“Cũng không phải vậy đâu, ông nội, cháu còn tưởng anh trai là gay đấy, haha... không nghĩ tới bị chị dâu bẻ thẳng rồi.”
Lão thái gia lớn tuổi dạy dỗ anh ta: “Sao lại nói vậy hả?” Đột nhiên quay đầu nói với Lôi Đình: “Nhanh tổ chức hôn lễ đi, tốt nhất là.. nhanh để ông nội ôm chắt trai.”
Cả ngày Lôi Đình như lọt vào sương mù, quả thật là thụ sủng nhược kinh!
Cô thích ông nội nhất, chơi cờ, nói chuyện phiếm với ông cụ. Cô không có tâm cơ, không biết lựa lời lại chọc ông cụ cười ha hả.
Không ngừng thúc giục Hoa Thiếu Kiền: “Nhanh cưới cháu dâu tốt vào nhà.”
Lôi Đình vui vẻ muốn nhảy dưng lên, sao cảm thấy ảo mộng thế này?
Không hề giống những chuyện cô nghĩ..
Sao thái độ của người nhà anh lại thế này? Chẳng lẽ tư liệu trước kia cô thu thập không chính xác?
“Vui không?”
“Ừ, ừ...” Lôi Đình gật đầu, Hoa Thiếu Kiền nhìn thấy má lúm đồng tiền của cô, kéo cô về biệt thự của mình làm chuyện nghiêng trời lệch đất.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, ba ngày sau khi tới nhà Hoa Thiếu Kiền, mẹ của anh tới tìm cô.
Quán cafe, mẹ Hoa vẫn dịu dàng như thế.
Bà ưu nhã quấy cafe, từ từ mở miệng: “Đình Đình, dì biết cháu là cô gái tốt, cũng biết cháu yêu Thiếu Kiền, nhưng mà hai hôm nay dì điều tra qua về cháu...”
Bà ngước mắt nhìn Lôi Đình.
Kiều Chỉ Lan nhẹ nhàng buông muỗng nhỏ nói: “Thân thế của cháu, Thiếu Kiền đã nói qua, chúng ta cũng không có gì phản đối. Nhưng mà…… công việc hiện tại của cháu…… là …… Nói như thế nào nhỉ? Tay đấm của tổng giám đốc Diệp thị? Nghe nói cháu từng làm bộ đội đặc chủng?”
Bà muốn nói gì đó lại nhịn trở về.
Suy nghĩ hơn nửa ngày mới ôn nhu nói: “Cháu là con gái tính cách như vậy rất tốt, chúng ta đều thích cháu, Thiếu Kiền cũng thích cháu, ai hỏi nhiều một câu, nó liền mặt lạnh. Ai dám nói cháu một câu không tốt, nó lập tức xốc bàn…… Nhưng mà, cháu cũng phải suy xét cho nó.”
Bà thấy sắc mặt Lôi Đình lạnh vài phần, do dự một chút, nhưng vẫn nói:
“Đình Đình, chúng ta không phải không đồng ý cháu gả qua nhưng mà…… Chúng ta có một yêu cầu nho nhỏ ……”