Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bất cứ cô gái nào nghe thấy lời âu yếm như vậy đều sẽ vui vẻ, thậm chí hưng phấn đúng không?
Về nhà gặp ba mẹ chứng minh anh muốn... mời cô về nhà, sau đó... có thể... muốn chung sống cùng cô chăng?
Anh sẽ chuẩn bị cầu hôn cô sao?
Lăng Vi vui vẻ nhưng cũng rất sợ hãi...anh có ba mẹ nhưng mà cô không có, cô chỉ có một anh trai.
Gia tộc của anh rất giỏi, từ chính trị đến buôn bán đều là nhân trung hào kiệt.
Mà cô nhất định không phải là đối tượng thích hợp.. nhưng mà, dù không để ý đến lợi ích gia tộc thì cũng phải là hiền lương thục đức có tri thức.
Mà cô thì hoàn toàn ngược lại.
Cô không có công việc ổn định, công việc của cô là theo Đình ca vào sinh ra tử.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới gia đình, dòng dõi.
Hôm nay anh nói ra cô mới bỗng nhiên phát hiện... hình như mọi chuyện muốn lệch khỏi quỹ đạo.
“Nghĩ gì thế? Có phải lại tạo áp lực cho mình không?”
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền cười rộ lên: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, không ai có thể làm khó em.”
Anh nói vô cùng chắc chắn.
Lôi Đình ngước mắt nhìn anh, thấy trong mắt anh đầy kiên nghị, giống như muốn nói cho cô, ai dám nhiều lời anh liền nảy sinh ác độc.
Biểu tình này của anh càng làm cho cô chắc chắn ý tưởng vừa rồi.
Lúc này, Đình ca gọi tới, anh ở bên kia hỏi: “Miệng vết thương khôi phục như thế nào?”
Lôi Đình nhìn chằm chằm Hoa Thiếu Kiền, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cô biết cô sắp có nhiệm vụ.
Đột nhiên, nghe đầu đây điện thoại bên kia vang lên tiếng chị dâu hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Đình ca ở kia nói với chị dâu: “Cho tiểu Đình……”
Đình ca còn chưa nói xong, đột nhiên chị dâu hầm hừ nói: “Này, anh thật đúng là…… chẳng biết suy nghĩ cho người khác! Cô ấy mới ra viện, thân thể còn chưa khôi phục, nói không chừng Hoa Thiếu Kiền ở chỗ cô ấy……”
Đình ca bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói với điện thoại: “Cứ thế đã, cho em nghỉ một tháng.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
……
Lôi Đình muốn khóc.
Nước mắt thật sự rớt xuống không ngăn được.
Cô không phải là người thích khóc, chắc là tuyến lệ bị đạn khó làm hỏng, mắt hơi xót, nước mắt rơi rào rạt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, sáng ngày mai liền đến nhà anh sao?” Cô lau lau nước mắt. “Em rất cao hứng, có hơi kích động, trước giờ em chưa được gặp ba mẹ em, lúc này muốn gặp ba mẹ anh nên có hơi khủng hoảng, có chút không biết làm sao, cũng cám ơn anh nguyện ý mang em giới thiệu cho cha mẹ anh, Thiếu Kiền, em muốn xin lỗi anh, em từng điều tra anh. Biết anh chưa bao giờ mang cô gái nào về nhà, em là người đầu tiên nên rất vui.”
Hoa Thiếu Kiền duỗi tay ôm cô, hôn lên khóe mắt đẫm nước mắt của cô: “Em không chỉ là người đầu tiên mà cũng là người cuối cùng.’
Lôi Đình vui vẻ, hôn anh nói: “Thân ái, cảm ơn anh, em yêu anh.”
Vốn dĩ kế hoạch là buổi sáng ngày hôm sau đến nhà anh gặp ba mẹ anh nhưng mà hai người lại không nỡ xuống giường.
Hoa Thiếu Kiền khinh bỉ chính mình vạn lần, trước kia anh khinh thường nhất dạng người này, hiện tại dạng người này lại là mình……
Hoa Thiếu Kiền anh vậy mà cũng có…… một ngày…… trầm mê.... nữ sắc.
Cả ngày Tiểu Đình nhiệt tình như lửa, thiêu đốt không còn một mảnh như sợ sau này sẽ hối hận.
Chiêu thức ma quỷ này cứ thế thay đổi trên người anh.
Hiện tại anh mới hiểu được..: “tiểu yêu tinh” thì ra là ý này.
Mồng 4 tháng 1, hai người mang theo quà cáp về nhà Hoa Thiếu Kiền, trong lòng Lôi Đình thấp thỏm gọi điện thoại cho Lăng Vi.