Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt Lôi Đình cười đến đỏ bừng, đôi mắt mang theo men say mông lung nhìn anh. Thân thể anh dán sát vào cô. Trong TV còn đang tiếp tục tiếng ca nỉ non ở bên tai: “Má lúm đồng tiền lông mi thật dài, mê người khó cưỡng, ta thả chậm bước đi, cảm giác như là uống rượu.
Cuối cùng cũng tìm được, tâm linh tương thông thật tốt biết bao, cả đời ấm áp yên bình bên nhau, anh mãi mãi yêu em đến già...”
Lôi Đình cắn môi.
Rõ ràng cô là người đi câu dẫn người ta mà, sao lại bị lật ngược tình thế? Cô không phục đột nhiên xoay người áp anh xuống, hai chân cô khóa trên lưng anh, tay kéo cổ áo anh: “Bao nhiêu năm công phu của chị đây cũng không phải là luyện không! Đã nói không chơi nữa là không chơi nữa!”
Cô trên cao nhìn xuống nhìn anh, đắc ý cực kỳ, nhanh như vậy đã chiếm thượng phong.
Hoa Thiếu Kiền cũng không phải thích chịu ngược, bộ dạng anh thân cao chân dài cao thủ vật lộn, hơi dùng một chút lực, lại áp cô xuống: “Anh đây nhiều năm vật lộn như vậy, cũng không phải luyện không. Lần này không thể để em làm chủ!”
Lôi Đình cắn răng, muốn đẩy ngã anh, nhưng làm thế nào cũng không xuất được khí lực. Anh hai tay hai chân cuốn lấy cô.
Lưng cô kề sát giường, hai tay nhỏ bé bị anh kéo đến sau lưng anh, giữ chặt thắt lưng cô.
Sức nặng của hai người bọn họ đều đặt ở tay cô, cô nhíu mày, cắn môi: “Đau...”
Hoa Thiếu Kiền nháy mắt luống cuống tay chân, lập tức buông cô ra, kéo cô lên.
Lôi Đình đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, dùng sức đẩy ngã anh lên giường: “Hì hì hi, binh bất yếm trá, anh trúng mỹ nhân kế của em rồi.” Nháy mắt, khóa chữ thập khóa chặt lấy anh.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, cười cười: “Quả thật là mỹ nhân...”
Lôi Đình vui vẻ cười, tay vỗ vỗ mặt anh. “Đến nha, quấn lấy nhau đi nha nha ——”
Hoa Thiếu Kiền buồn cười nhìn chằm chằm cô, thật ra anh có thể đứng lên, nhưng sợ làm cô bị thương, chỉ có thể chịu nhục tùy ý cô điều diễn...
Lôi Đình quăng cho anh một cái mị nhãn, nhún vai, nâng tay hất tóc trên trán: “Hm... Hôm nay biểu hiện không tồi, chị đây thưởng cho cưng.”
Cô chu môi, cho anh một nụ hôn gió. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nháy mắt với anh, giống như lóe quang.
Lý trí gì đó của Hoa Thiếu Kiền đều bay lên trời hết... Bàn tay nóng bừng không tự giác vói vào quần áo cô, nắm lấy thắt lưng cô: “Phần thưởng còn chưa đủ.”
Lôi Đình chấn động, nhưng không phản kháng...
Tay anh một đường hướng lên trên: “Muốn vận động chút không?”
Lôi Đình lập tức ngượng muốn nổ tung! Bởi vì thanh âm của anh rất mị hoặc... Quả thực có thể đòi mạng!
Cô run lên, cầm tay anh. Vẻ mặt của anh lại rất đứng đắn... Không giống có tạp niệm gì.
Cô hừ một tiếng, nghĩ muốn đẩy tay anh ra, anh lại dùng thêm vài phần lực. Lôi Đình nháy mắt có cảm giác bị chỉnh. Cô trước kia ngày nào cũng trêu anh, hiện tại anh muốn tới báo thù sao?
Lôi Đình cố ý hỏi: “Vận động như thế nào? Chạy bộ? Leo núi? Bơi lội? Vật lộn?”
Tay Hoa Thiếu Kiền đột nhiên lại xiết thắt lưng cô, kéo cô xuống: “Cũng có thể là cái khác, càng kịch liệt hơn.”
Con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, Lôi Đình nháy mắt muốn thét chói tai ra tiếng...”Vật lộn đối kháng à?”
Anh bình tĩnh thanh cười: “Chỉ cần ở trên giường, làm gì cũng được.”
Đầu Lôi Đình “ong ong” vang lên!
Hoa Thiếu Kiền hôm nay điên rồi ——
Anh điên rồi! Không biết cô nói câu kia kích thích anh? Cô vừa rồi nói cái gì? Làm cái gì?
Đem một người trầm ổn, nội liễm như anh bức thành như vậy?