Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỗi người đều là một nửa hình cung, hai người yêu nhau sẽ tạo thành một hình tròn. Nhưng, có người tạo thành hình tròn, có người lại tạo ra hình méo mó.
Chỉ có một số ít mới có thể tạo thành một hình tròn đầy đủ, tròn trịa.
Hoa Thiếu Kiền cảm giác, anh đã tìm được nửa hình cung giúp anh tạo thành hình tròn hoàn chỉnh kia rồi.
Lôi Đình nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đẹp trai quá... Mua... Thật sự rất hợp với anh.”
Mặt Hoa Thiếu Kiền nháy mắt đỏ bừng.
Nhìn thấy anh quẫn bách đến mức cả cổ cả tai đều đỏ bừng, Lôi Đình cảm thấy thật thích, ha ha ha... Vì sao lại có cảm giác thành tựu khi điều giáo thành công một tên phúc hắc muộn tao như vậy?
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cười của cô. Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Đột nhiên dán sát lỗ tai cô hỏi: “Nghĩ gì mà cười như thế?”
Hô hấp ấm áp của anh phả lên mặt, Lôi Đình lập tức mặt đỏ tim đập, người này... Thật sự là siêu cấp muộn tao!
Lôi Đình cười “Hì hì”, nhích lại gần bên anh.
Cô ôm cánh tay anh, đầu dựa lên vai anh nói: “Em nghĩ... Đến khi nào mình mới cưa đổ anh.”
Thân mình Hoa Thiếu Kiền cứng đờ, Lôi Đình lập tức cảm nhận được nhiệt độ cánh tay anh truyền tới. Anh nghiêm túc ngồi thẳng lên, cố ý nói: “Cái gì gọi là cưa đổ?”
Lôi Đình giương mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm cô.
Lôi Đình mím môi cười, cô ghé sát tai anh giải thích nói: “Cưa đổ... Chính là...”
Cô đột nhiên lại không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, thấy anh còn nghiêm túc thỉnh giáo, Lôi Đình đột nhiên giảo hoạt cười: “Em làm mẫu cho anh.”
Cô vén tóc ngồi khóa trên đùi anh, hai tay khoác lên vai anh thượng, dùng sức đẩy anh tới chỗ dựa trên sô pha. Nhưng, không đẩy được...
Con ngươi Hoa Thiếu Kiền “bừng bừng” nổi lửa.
Cô lại dùng lực, vẫn không đẩy được. Cô bĩu môi, cố ý cọ lên đùi anh.
Trong mắt anh càng ngày càng nhiều ẩn nhẫn. Môi cô lại cố ý cọ mặt anh.
Anh không động đậy, nhẫn nhịn đến nổi gân xanh, có chút vất vả.
Lôi Đình lại đẩy anh, anh giống một ngọn núi, ngồi đặc biệt vững chắc. Đẩy thế nào cũng đẩy không ngã. Cô một ngụm cắn lên hầu kết anh!
Hôm nay không hạ thuốc cho anh, anh không biết sự lợi hại của cô, hừ...
Hoa Thiếu Kiền nhắm mắt, cảm tưởng mình sắp xong rồi.
Ngọn núi trong lòng sắp đổ...
Lôi Đình đặt tay lên ngực anh, đẩy về sau, cười hì hì: “Làm mẫu gặp chút trở ngại... Làm sao bây giờ?”
Hầu kết anh không ngừng lăn lộn, lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở to mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh càng ngày càng trầm, ánh mắt luôn luôn lãnh trầm minh duệ hoàn toàn bị lửa nóng, hiển nhiên đã nhẫn tới cực hạn!
Lôi Đình đùa dai khiến anh tức giận! Thật muốn cho cô một bài học!
Lôi Đình không tim không phổi còn không biết người kia sắp bạo nổ, tay xoa vành tai người ta, không muốn sống nói: “Tai anh thật đẹp, a? Sao lại đỏ hết lên thế này?”
Vừa nói, vừa dùng cánh tay đẩy anh! Giận —— anh cố ý, chính là không để cho cô đẩy, Lôi Đình bĩu môi: “Không chơi nữa!”
Vừa muốn từ trên đùi anh xuống dưới, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên nói: “Quy tắc không phải như thế.”
Lôi Đình hơi kinh ngạc, nâng mắt nhìn thẳng anh, đột nhiên cảm giác được tay anh đang đặt lên lưng cô.
Thanh âm trầm thấp dễ nghe của anh ở bên tai cô nói: “Em biết vì sao em đẩy anh không ngã không? Bởi vì em chọn sai chỗ rồi.”
Mặt Lôi Đình đã đỏ bừng, lại càng muốn không phục nói: “Hẳn là đổi đến trên giường đi?”
Hoa Thiếu Kiền hô hấp đều nóng rực, anh duỗi chân, lập tức đem cô bế đứng lên: “Đúng vậy.”
“A ——” Lôi Đình lập tức ôm cổ anh, hai chân theo bản năng quấn lấy thắt lưng anh.
Anh ôm cô lên giường, lập tức áp đảo, chóp mũi anh dán sát cô, thanh âm nặng nề nói: “Lúc này mới gọi là cưa đổ.”