Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 844: Lịch sử đen của ngày đầu tiên yêu đương (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tim Hoa Thiếu Kiền phát run, chịu đánh rắm, đổi lấy một tình yêu, cũng không tệ lắm. Không lỗ!

Đột nhiên ——

“Chi…”

“Lôi Đình!” Hoa Thiếu Kiền nổi điên…

Từ xưa tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên bị đánh rắm xông tới choáng váng…

“Ha ha ha ——” Lôi Đình cười một cách hồn nhiên, cô vùi mặt vào hõm vai anh: “Mau ôm em đi… Em đảm bảo mấy ngày nay không ăn trứng gà và rau hẹ nữa!”

Chiều này, trong phòng bệnh…

Mùi kia… Hoa Thiếu Kiền mở tất cả cửa sổ, đút hai viên thuốc ruột cho cô, Lôi Đình rốt cuộc khá hơn một chút.

Lôi Đình yêu cầu đổi phòng bệnh, khi đổi phòng, mấy y tá đi vào biểu tình kỳ lạ nhìn nhau…

Biểu tình “Dữ tợn” đổi phòng đơn sang trọng hơn cho cô.

Sang phòng mới, rốt cuộc không thúi nữa, Lôi Đình cũng thay đồng phục bệnh nhân. Đột nhiên cảm thấy rất mất thể diện, nước mắt lả chả nhìn anh: “Chắc chắn anh không thích em. Ngày đầu tiên yêu đương… lại là lịch sử đen!”

Hoa Thiếu Kiền giơ tay xoa khóe mắt cô: “Ngốc, không phải anh đã nói sao? Anh thích em, em đánh rắm cũng thơm.”

Lôi Đình như con thuyền nhỏ, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

“Sao nói khóc liền khóc vậy?” Tính tình này cũng quá thẳng rồi, buồn cười liền cười, muốn khóc liền khóc. Không hề che giấu.

Lôi Đình đưa tay ôm anh: “Sau này em nhất định không xông anh nữa, em cho anh đánh rắm trước.”

“Không nói chuyện này.” Hoa Thiếu Kiền giơ tay vuốt tóc cô: “Anh lấy nước lau người cho em, em không thể tắm, như vậy đi ngủ rất khó chịu”

“Ừ, cảm ơn anh.” Lôi Đình lau sạch nước mắt như con mèo.

Hoa Thiếu Kiền đi lấy một thau nước nóng. Lại đi khóa cửa.

Cô cởi quần áo ra, nhỏ giọng nói: “Anh lau giúp em, cánh tay em đau, không làm gì được.”

Hoa Thiếu Kiền quay đầu, từ từ đi tới.

Anh cầm khăn lông, ngón tay run rẩy lau cho cô, trong lòng mặc niệm như hòa thượng niệm kinh, nhưng, không có tác dụng…

Ánh mắt anh nóng bỏng, muốn không nhìn, lại không nhịn được. Đột nhiên nghe Lôi Đình hỏi anh: “Có phải anh kích động không?”

“Hửm?” Anh ngước mắt nhìn cô chăm chú, Lôi Đình vô cùng nghiêm túc hỏi: “Bình thường anh kích động thì làm thế nào?”

Mặt Hoa Thiếu Kiền đỏ rần, đỏ đến tận cổ.

Lôi Đình chợt cười một cách hồn nhiên, câu hỏi này của cô đủ ngốc.

Cô kề sát anh: “Bạn gái cũng có rồi, nhất định không để cho anh chịu đựng.”

Cô hôn môi anh, từ từ dựa vào ngực anh. Trán Hoa Thiếu Kiền toát mồ hôi, đột nhiên cảm giác được tay cô chui vào trong áo anh.



Trong phòng vệ sinh, hai tay Hoa Thiếu Kiền chống bồn rửa tay, tóc ướt sũng, cả người đều là nước. Vừa tắm xong, giảm chút nóng bức trong người. Cô bị thương, sao nhẫn tâm dày vò cô.

Nha đầu này thật sự có thể đòi mạng anh!

Ngọt cũng là cô, khổ cũng là cô, nếm các mùi vị, vẫn thích…

Anh thua trong tay cô.

Hoa Thiếu Kiền sống đến nay, sao có thể tin tưởng, anh cũng có một ngày như vậy!

Anh ngay cả mùi đánh rắm của phụ nữ cũng không ruồng bỏ… Mẹ nó, mình tiện đến mức này rồi? Anh híp mắt, nhìn chằm chằm mình trong gương, đẹp trai trẻ trung, càng lộ vẻ đàn ông.

Anh mặc áo choàng tắm đi ra, mắt Lôi Đình nhìn anh chằm chằm.

Anh vểnh môi cười. Thật thích biểu tình này của cô, răng nhỏ cắn môi, mắt sáng rực như vàng lóe sáng.