Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoa Thiếu Kiền canh đúng giờ bôi thuốc cho cô, phục vụ cô uống nước, uống thuốc, ăn cơm.
Lôi Đình muốn cào tường…
Thuốc Quân Dương mang tới rất tốt, vết thương đều kết vảy, ngứa ngứa, muốn lột vảy ra!
“Ngứa quá…”
Cô trở mình trong ngực anh.
Hoa Thiếu Kiền luôn tự khống chế tốt, gân xanh cũng nhảy.
Lôi Đình xoay xoay xoay, cả người Hoa Thiếu Kiền cứng đờ, môi mím lại thành một đường, sắc mặt căng thẳng. Anh ôm cô, tay vịn eo cô, mặc cho cô hành hạ anh.
Anh đang khó chịu, đột nhiên thấy cô chu miệng.
“Hừ ——”
Cũng không biết cô chợt nghĩ tới điều gì… Tức giận!
Cô ngồi đối diện anh, mặt đối mặt.
Mặt đầy nghiêm túc nhìn anh chằm chằm.
Cô nhíu chặt chân mày, hỏi anh: “Em tốt hay là chị dâu tốt?”
Biểu tình Hoa Thiếu Kiền hơi tức giận, anh cau mày nhìn cô, vô cùng kiên định nói: “Đương nhiên là em tốt.”
“Thật?” Lôi Đình nở gan nở ruột.
Cô cho là… anh sẽ xoắn xuýt một hồi, dù sao trước kia từng thích…
“A… Thật xin lỗi, em hỏi vậy, cũng không có ý gì khác… Chỉ muốn biết trong lòng anh nghĩ thế nào…”
Hoa Thiếu Kiền có thể hiểu được, lưng cô ngứa ngáy khó chịu, tim khô, rất bình thường.
Anh đưa tay, nắm chặt tay mềm nhỏ của cô, gương mặt tuấn tú kề sát tai cô, giọng dễ nghe: “Em tốt nhất. Em vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, luôn cười với anh.”
Lôi Đình bĩu môi… chỉ vì thế?
Cô cũng không phải ôn nhu với mọi người nha, hơn nữa, chị dâu cô cũng không phải không ôn nhu, không hay cười… Chẳng qua, anh không phải người chị ấy thích.
Hoa Thiếu Kiền đưa tay bóp miệng cô: “Có thể treo chai dầu rồi.”
Anh vươn tay ôm cô, nhẹ nhàng hôn nói bên tai cô: “Đừng nghĩ lung tung, bắt đầu từ hôm nay, anh là của một mình em, trước kia còn trẻ lông bông. Vừa rồi là anh chọc cười em, anh thích em, đương nhiên cảm thấy em tốt nhất. Em rất thẳng thắn, không tâm cơ, lại thông minh xinh đẹp. Ở trong mắt anh, em tốt ở mọi mặt.”
Lôi Đình cười nói: “Đánh rắm cũng thơm phải không?”
Hoa Thiếu Kiền cười quái đản, tính cách sảng khoái này… Quả thật làm anh yêu thích.
Anh cực kỳ kiên định gật đầu: “Đúng!”
Lôi Đình kích động nhìn anh, hay tay nắm chặt tay anh, rất dùng sức!
Cô cắn môi nhìn anh, khẽ cau mày. Hoa Thiếu Kiền nhìn dáng vẻ của cô… Mắt nóng lên, biểu tình kia của cô thật dụ người khác phạm tội…
Đột nhiên ——
Lôi Đình đánh rắm!
Cô kéo chặt tay anh, không cho anh đi. Miệng ê ê a a n0ói: “Mấy ngày nay em tiêu hóa không tốt! Em bị thương, đi đứng không tiện, em cũng không thể ngửi một mình! Có chỗ tốt, phải chia sẻ cùng mọi người, không phải sao?”
Hoa Thiếu Kiền nghẹn họng, nhịn đến mức gân xanh nhảy ra.
Sở trường của Lôi Đình là cào ngứa anh…
“Phốc ——” Hoa Thiếu Kiền phá hỏng việc lớn…
Mẹ nó… Mùi này… rau hẹ trứng gà…
Anh nhanh chóng ôm cô, xông thẳng vào phòng vệ sinh, mùi trong phòng vệ sinh còn “thơm” hơn bên ngoài…
Hoa Thiếu Kiền muốn điên rồi, lập tức rửa mặt, rửa tay, cầm khăn lông lau mặt cho cô. Lôi Đình ngồi trên bồn rửa tay, mặt đầy biểu tình em phạm sai lầm nhìn anh: “Anh không cần em, phải không?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ai nói?”
Lôi Đình cười toét miệng: “Anh vẫn thích em sao?”
“Nói nhảm!” Hoa Thiếu Kiền tiếp tục lau mặt cho cô: “Người ăn ngũ cốc*, đánh rắm, đi vệ sinh, không phải rất bình thường sao… Em cũng không phải thần tiên.”
(*) Ngũ cốc: Cây lương thực như lúc, kê, mạch, đậu.
Lôi Đình cảm động sắp khóc: “Kiền Kiền, anh thật tốt…” Cô đưa tay ôm anh thật chặt, cực kỳ ôn nhu… Hôn môi anh: “Em thật sự yêu anh, làm sao đây?”