Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Đình gian nan đứng vững. Phía sau lưng và mông đau đến mức cô nhếch miệng.
Cô không phải người yếu ớt, nhưng lúc này cũng không chịu nổi, mồ hôi trên trán như hạt châu trong suốt rơi xuống.
“Đau lắm à?” Hoa Thiếu Kiền hận không thể đau thay cô...
Giọng anh cũng run run, Lôi Đình nghe vào tai lại như mật ngọt...
Cô quả thực muốn say... Được người mình thích đau lòng vì mình, hóa ra lại ngọt ngào như vậy, tốt đẹp như vậy.
Cô cả người nóng lên, trong lòng loạn như con nai đi lạc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu say lòng người.
Hoa Thiếu Kiền khẽ vỗ về gương mặt ướt mồ hôi của cô, đau lòng đến mức ngay cả chính anh cũng cảm thấy bất ngờ...
Chính anh cũng không ngờ tới, nghe tin cô bị thương, anh lại liều lĩnh chạy hơn 3 nghìn km đến chỗ cô. Lúc này, nhìn thấy cô đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vậy mà lại khó chịu muốn đau thay cô.
Tốc độ tiến triển này, có phải nhanh quá rồi không?
Thân thể của cô dán sát vào mình, mềm mại, ôn nhu. Cô tuy đem toàn bộ sức nặng đè lên người anh, nhưng cũng không nặng bao nhiêu: “Em gầy quá...” Anh nhịn không được nói.
Đầu óc Lôi Đình cũng không vòng vo, đột nhiên ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nói: “Cũng không gầy lắm. Chị em còn nói còn là rất có độ cong mà?”
Hoa Thiếu Kiền 囧... Đối với kiểu con gái ngay thẳng này thật là không biết nói gì...
Lôi Đình nói xong... Đột nhiên muốn đập đầu... Cô vừa nói cái gì? Điên rồi à?
Cô thật muốn tát cho mình một cái... Không phải chỉ là trai đẹp thôi sao? Lại bị nam sắc mê hoặc thành như vậy?
Hoa Thiếu Kiền cũng không lý trí hơn cô bao nhiêu.
Lúc này, anh ôm cô, ngay cả tự hỏi cũng không thể.
Cả người giống như một lò lửa, nóng bừng bừng tỏa hơi nước... Bình thường bình tĩnh cũng không biết giờ chạy đi đâu hết rồi, mỗi lần gặp gỡ cô, anh đều cảm thấy mình như đổi thành người khác vậy.
Anh đột nhiên hỏi cô: “Từ giờ trở đi, em làm bạn gái anh nhé, em đồng ý không?”
Lôi Đình thật muốn đấm cho anh một cái, hỏi vấn đề này... Cũng quá theo chủ nghĩa đàn ông con trai rồi! Nhưng vì sao lại thích như vậy a a a?
Cô cũng có khuynh hướng bị M sao... Còn nữa, giọng anh thật hay, huhu, muốn mang thai quá phải làm sao bây giờ?
Lôi Đình làm bộ hừ một tiếng: “Anh cũng ôm em rồi, hôn em rồi, giờ mới tính bắt đầu à? Thế vừa nãy là ôm không, hôn không à?”
Hoa Thiếu Kiền kinh ngạc một chút, lập tức sửa lại: “Vậy từ vừa rồi bắt đầu.”
Anh nói rất nghiêm trang, đặc biệt nghiêm túc
Lôi Đình cắn môi, nở nụ cười, gật đầu: “Ai nha, người ta miễn cưỡng đồng ý đi. Tiện nghi đều cho anh chiếm cả rồi, không đồng ý anh thì lại có vẻ như em già mồm cãi láo...” Thật ra, nội tâm một vạn con thảo nê mã (lạc đà/ Alpaca) gào thét chạy qua! Người ta đã là bạn gái anh rồi, mau nhào tới đây chiếm tiện nghi đi! Ngốc quá ——
Hoa Thiếu Kiền cũng vui vẻ, môi khẽ cười.
Lôi Đình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nói: “Cái kia... Anh vừa rồi nói cái kia, anh muốn em... gì gì đó... Giờ em đang bị thương, không tiện lắm đâu...”
Ai nha, che mặt... Xấu hổ quá... Nhưng vì sao lại chờ mong như vậy nha?
Trong đầu một tiểu thiên sứ nhảy ra, nghiến răng nghiến lợi: Lôi Đình! Từ lúc nào cô trở nên không biết xấu hổ như vậy?
Một tiểu ác quỷ ngạo kiều hất cằm: Từ khi nào tôi cần mặt mũi chứ... Sau khi không biết xấu, cả người đều thoải mái hơn, được không?
Hơn nữa, không phát hiện bên ngoài còn có nhiều người khác như hổ rình mồi muốn cướp anh ấy à?
Lúc này cô chùn tay, anh ấy không biết chắc sẽ thuộc về ai đâu! Hừ ——
...
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy cô lúc thì cười, lúc thì nhăn mặt, sau đó lại cười... Rồi lại cắn răng, tiếp đó lại nhăn nhó...
Thật sự quá đáng yêu...
Lôi Đình còn đang lâm vào giữa cuộc chiến của thiên ma ——
Tiểu thiên sứ nhảy nhảy nhảy: Rụt rè rụt rè.
Tiểu ác quỷ lầm bầm hầm hừ: gục gục ——