Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Đình cảm giác cả người nóng bừng, anh muốn em? Câu này… Là ý trên mặt chữ? Hay còn có ý nghĩa sâu xa nào khác?
Cô cũng hơn 20 tuổi rồi, cái này, cô bối rối...
Mặt Lôi Đình đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng nóng bừng, cô không dám ngẩng đầu.
Cảm giác mặt mình, nóng đến sắp chiên bánh được rồi.
Lúc này, từ bên ngoài, vài y tá lục tục tiến vào, bọn họ vừa đo nhiệt độ, đo huyết áp cho Lôi Đình, vừa trộm liếc mắt ngắm Hoa Thiếu Kiền.
Vốn công việc này chỉ cần hai y tá là được rồi, nhưng bốn người khác thế nào cũng phải làm bộ theo vào bận việc.
Bọn họ mặc dù đang làm việc, nhưng là ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hoa Thiếu Kiền.
“Tiên sinh, ngài đến thăm bệnh sao?”
Hoa Thiếu Kiền không trả lời câu hỏi vô nghĩa này.
Y tá kia cũng không cảm thấy xấu hổ, cười cười với anh. Cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Người này thật đẹp trai! Mấy y tá trực tiếp hai mắt lóe sáng.
Anh khuôn mặt lạnh lùng, dưới dôi mày kiếm là đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước mê hoặc lòng người, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi mím lại thành một độ cong tuyệt đẹp.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám, đường cong lưu loát, bao vây lấy thân ảnh cao lớn, lại không mất ổn trọng.
Ánh mắt mấy cô gái kia gần như dính trên người anh, chỉ kém móc tròng mắt ra dán lên mặt anh.
Lôi Đình tức giận phồng má, lúc Hoa Thiếu Kiền không tới, thái độ mấy y tá này cực kỳ kém, lúc này ngược lại, một đám đều cười nhẹ như hoa... Thật đáng ghét!
Hơn nữa, mấy người này rõ ràng cố ý hóa trang đến câu dẫn Hoa Thiếu Kiền! Hừ —— Ăn mặc trang điểm xinh đẹp như thế, làm cô so ra không bằng... Cô bây giờ cực kỳ đáng thương, cả người đều là vết thương...
Hu hu hu ——
Lôi Đình giận dỗi bĩu môi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên nói: “Đo nhiệt độ xong rồi, mấy người có thể đi ra ngoài. Người bệnh cần nghỉ ngơi.”
“A?” Mấy y tá lúc này mới hoàn hồn, đều mặt đỏ tim đập. Tuy người này sắc mặt lạnh lẽo, thái độ lạnh lùng xa cách, giống như dựng thẳng một tấm sắt lạnh như khối lạnh như băng trước mặt các cô, nhưng còn muốn nhìn nhiều hơn một chút thì làm sao đây?
Quả thực đẹp trai muốn chết a...
“Còn gì khác phải kiểm tra à?” Hoa Thiếu Kiền thái độ cường ngạnh, không nể mặt mũi đuổi người ra bên ngoài.
Vài y tá kia lại lưu luyến không rời nhìn mặt anh, lúc này mới cẩn thận bước đi ra ngoài.
“Cạch ——” Một y tá đụng phải cửa...
Hoa Thiếu Kiền đóng cửa, trở về đỡ Lôi Đình, để cô ngồi xuống: “Đừng quỳ mãi như thế, đầu gối đau.”
Nhưng Lôi Đình ngồi cũng không dám ngồi, vẻ mặt đau khổ, hai tay, đầu gối chống giường, đặc biệt khó chịu nói: “Mông đau... Không dám ngồi.”
Tuy tủy tinh cắm vào mông không nhiều lắm, nhưng ngồi xuống phải chịu sức mạnh nửa người cũng không được a.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh nhìn thấy chỗ không nên nhìn...
Cô hai tay chống xuống giường như vậy, những thứ trong cổ áo hiện hết ra.
Anh hít một hơi, đối với cô bé tùy tiện này tỏ vẻ sau phải giáo dục lại một phen mới được...
Anh bắt mình phải bình tĩnh lại, vội vàng đưa tay ôm cô: “Vậy đứng một lát, em nằm úp sấp lên người anh.”
Anh đưa cánh tay cô đặt lên vai mình, hai người dán sát vào nhau, anh đỡ cô đứng lên.