Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lồng ngực cuả Diệp Đình như bị chặn lại, làm anh cảm thấy như không thở nổi.
Lăng Vi ôm anh thật chặt: “Chồng, em cũng tuyệt đối không tin chuyện tiểu Ngũ sẽ phản bội! Anh ta chắc chắn đã thoát khỏi cái chết, đến phe địch nằm vùng!”
Bạch Lộ đau đớn khóc thành tiếng.
“Tôi cũng không tin anh ta phản bội, nhưng không ai trên thế giới này... có thể hiểu rõ anh ta hơn tôi.”
Bạch lộ thống khổ nói: “Tôi kiên trì bao nhiêu năm qua là vì cái gì? Bởi vì tôi không tin anh ấy chết! Năm tháng trước, tôi đã gặp được anh ta ở căn cứ của Sa Khôn, anh ta đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng... chỉ cần là anh ta, tôi có thể vừa nhìn là đã nhận ra luôn được. Lúc anh ta nhìn thấy tôi, anh ta cũng ngây người, bởi vì tôi không còn dáng vẻ lúc đầu. Nhưng… chỉ cần một cái liếc mắt anh ta cũng đã nhận ra tôi.”
Bạch Lộ che ngực, giống như đau đến muốn nghẹt thở...”Tôi rất nhớ anh ta, rất nhớ anh ta... Nhưng anh ta đã thay đổi rồi. Anh ta đã trở thành người không có tội ác nào không làm! Anh ta giết người không chớp mắt... Không —— cũng không thể nói là anh ta đã thay đổi, anh ta vẫn luôn xấu xa như vậy! Là do mắt chúng ta bị mù —— anh ta chưa bao giờ thuộc về chúng ta! Cha anh ta vốn là trùm buôn bán thuốc phiện khét tiếng nhất vùng tam giác vàng —— Nộ Đăng! Lạc Khôn và Sa Khôn đều là anh em ruột của Ngũ ca... Mặc dù hai người đó là anh em của anh ta, nhưng anh ta không hề thân cận với bọn họ, thậm chí anh ta còn hận bọn họ đến tận xương! Anh ta chỉ muốn xưng vương ở khu vực tam giác vàng! Dáng vẻ bây giờ mới là bộ mặt thật của anh ta! Còn anh ta của trước kia, không phải là anh ta! Đó tất cả đều là lớp ngụy trang của anh ta mà thôi...”
Bạch Lộ nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô ta không dám mở mắt ra, giống như chỉ cần vừa mở ra, người nọ sẽ biến thành ma quỷ!
Cô ta ôm mặt khóc, Lăng Vi và Diệp Đình cứ đứng như vậy, nhìn cô ta.
“Không thể nào...” Lăng Vi lắc đầu liên tục, sao cô nghe thế nào, cũng đều cảm thấy đây không phải là thật. Có quá nhiều điểm khả nghi.
Vừa hỗn loạn, lại vừa mơ hồ không rõ.
Hơn nữa cảm xúc của Bạch Lộ cũng đã đến bên bờ sụp đổ.
Lăng Vi khó mà tin tưởng được. Cô không ngừng lắc đầu, sao cô có thể tin tưởng tiểu Ngũ là người xấu được? Mặc dù cô chưa từng gặp tiểu Ngũ, nhưng Diệp Đình đã từng rát tin tưởng tiểu Ngũ, tiểu Ngũ còn chắn đạn cho Diệp Đình, là chắn đạn đó——
Có con trai của trùm buôn bán thuốc phiện nào, dám không muốn sống như vậy?
Con người ta cần phải có bao nhiêu dũng khí và tình cảm mới dám chết thay cho người khác! Nếu tiểu Ngũ không coi Diệp Đình là anh em, sao khoảng khắc đó anh ta có thể xông lên lấy người mình đổi mạng cho anh em?
Không thể tin ——
Tuyệt đối không thể tin!
Lăng Vi nói một lần lạ một lần: “Chắc chắn tiểu Ngũ có nỗi khổ riêng. Anh ta nhất định đã nằm vùng ở tận sâu trong nội bộ của kẻ địch.”
Tim Bạch Lộ đau như sắp nứt ra, nhưng cô ta vẫn khóc nức nở nói: “Tôi biết, càng đến gần chân tướng, càng làm cho người ta khó mà tiếp nhận. Nhưng… đó chính là sự thật. Lần này tôi trở lại, bởi vì anh ta cử tôi trở lại. Tôi xin lỗi hai người... Nhưng tôi quá yêu anh ta, cho dù anh ta có biến thành dáng vẻ gì... Tôi cũng không có cách nào ngừng yêu anh ta... Tôi nên làm gì bây giờ?”
Nước mắt của Bạch Lộ chàng chảy nhiều hơn. Không cách nào ức chế được...
Chính Diệp Đình cũng không biết, anh ra khỏi phòng của Bạch Lộ như thế nào. Bên tai anh, tất cả đều là tiếng khóc của Bạch Lộ: “Nộ Đăng, Lạc Khôn, Sa Khôn, kẻ thì chết người thì sa lưới, người duy nhất được lợi bây giờ chính là anh ta! Bây giờ anh ta chỉ còn lại một người anh em ruột, chỉ cần giết chết người cuối này, anh ta sẽ trở thành vua ma túy ở khu vực tam giác vàng!”
“Chồng ——” Lăng Vi lắc lắc cánh tay của anh, biểu tình của Diệp Đình rất phức tạp, anh không dám tin, sao anh có thể tiếp nhận những tin tức này được?