Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đứng một lúc, Lăng Vi đụng vào cánh tay của anh.
“Bạch Lộ chắc chắn muốn nói gì đó với anh.”
Diệp Đình gật đầu, nắm nhỏ của cô nói: “Đi ăn cơm trước đã, lát nữa nói sau.”
Lăng Vi lại nói: “Anh đi xem cô ta muốn nói gì trước đi, em thấy vẻ mặt của cô ta hơi kỳ lạ. Có lẽ là có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Diệp Đình vẫn kiên trì nói: “Ăn cơm trước, cơm nước xong, chúng ta cùng đi.”
“...” Lăng Vi gật đầu: “Vậy cũng được.”
Thật ra thì, trong mấy ngày tiếp xúc với Bạch Lộ, Bạch Lộ mang đến cho cô ấn tượng rất tốt. Đặc biệt là, trong mấy ngày Diệp Đình đi truy lùng bắt trùm buôn bán thuốc phiện, Bạch Lộ đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô, giống như một người chị vậy.
Chỉ là... tâm trạng của Bạch Lộ luôn không ổn định, lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng không có gì công kích tính, vẫn luôn coi cô làm em gái để chăm sóc.
Ban đầu cô còn hoài nghi Bạch Lộ là nội gián, sau đó cô dần dần từ bỏ cái suy nghĩ này đi, dù sao Diệp Đình đều không phòng bị cô ta, nói rõ ràng là tuyệt đối tim được nhân phẩm của cô ta.
Hai người đi vào phòng ăn, ăn một túi bánh xùi cảo, rồi nắm tay nhau đi đến cửa phòng của Bạch Lộ.
Lăng Vi đưa tay lên gõ cửa.
Bọn họ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó: “Cạch” Bạch Lộ kéo cửa ra. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người bọn họ, miễn cưỡng mỉm cười, hơi nghiêng người ra say, để cho bọn họ đi vào.
Diệp Đình và Lăng Vi đi vào. Bạch Lộ cắn môi, hơi khó xử đứng ở đó, tay siết chặt, lúc buông lỏng lúc lại nắm chặt vào, giống như đang cố gắng tiếp thêm can đảm cho mình... rồi mới có thể nói ra được những lời sắp nói.
“Chị Bạch, chị sao vậy? Chị có lời gì muốn nói với Diệp Đình sao? Nếu em ở đây không tiện, vậy em đi về trước...” Lăng Vi là người đầu tiên phá vỡ sự bế tắc.
Bạch Lộ vội vàng lắc đầu: “Không... chuyện không liên quan đến em.”
Cô ta siết chặt quả đấm, tìm ghế ngồi xuống. Diệp Đình và Lăng Vi đều cùng ở trên hai chiếc ghế bên mép giường.
Bạch Lộ cúi đầu, rồi che mặt, khóc òa lên.
Rồi cô ta lại buông lỏng tay ra, chăm chú nhìn Diệp Đình: “Những lời này, rất quan trọng, nhưng mà, tôi không biết nên nói với anh thế nào...”
Diệp Đình chăm chú nhìn cô ta.
Nước mắt của Bạch Lộ điên cuồng rơi xuống, cô ta khổ khổ sở sở lau nước mắt, rồi chợt nói: “Tiểu Ngũ không chết...”
Diệp Đình giật mình: “Ngũ ca không chết?” Tim chợt nảy lên!
Ngày đó, Ngũ ca đã chắn đạn thay anh, trên người trúng ít nhất năm sáu phát đạn—— tất cả đều là bộ phận quan trọng!
Lúc ấy anh như phát điên lên, nhào về phía kẻ thù, anh nhặt một khẩu súng trường lên, bắn loạn xạ bắn ba chết người kia, sau đó anh kéo ngũ ca đến cây đại thụ cạnh đó, bắt sùng tín hiệu, chờ đợi đội cấp cứu tới đón ngũ ca. Chờ đợi ở đó, hai chiếc máy bay trực thăng có trang bị vũ trang của đội đến, nhanh chóng dẫn độ 27 người kia đi.
Tiểu Ngũ cũng được đưa lên máy bay trực thăng.
Diệp Đình lập tức leo lên một chiếc máy bay trực thăng khác, chạy thẳng tới hang ổ của Lạc Khôn. Lúc ấy anh đang rất kích động, một phát súng thủng dầu Lạc Khôn.
Sau đó, trong đội truyền tới tin tức: “Tiểu Ngũ hy sinh...”
Anh còn tham dự tang lễ của anh ta. Anh đã áy náy, tự trách bao nhiêu năm qua. Mỗi lần nhớ tới ngũ ca, trái tim của anh đều đau như muốn nứt ra.
...
Bây giờ, Bạch Lộ lại nói: “Tiểu Ngũ không chết...”
Diệp Đình chợt... như ngừng thở —— tin tức này, làm anh khiếp sợ, thậm chí anh còn không dám tin tưởng!
Bởi vì biểu tình của Bạch Lộ... thật sự không thể làm cho anh mừng rỡ được.
Bạch lộ giơ tay lên, dùng sức nắm tóc, biểu tình của cô ta hơi dữ tợn, giống như sắp không thể khống chế được cảm xúc của mình, giống như sắp sụp đổ!
Tay của cô ta run rẩy, sắc mặt càng ngày càng trắng, đôi môi run rẩy nói: “Tiểu Ngũ không chết, anh ta ở trong căn cứ địch... Là một trùm buôn bán thuốc phiện... con của tôi là của anh ta.”
Diệp Đình trắng bệch mặt! Anh đứng bật dậy, cái ghế sau lưng anh bị ngã đổ xuống đất. Lăng Vi lập tức đứng lên, ôm lấy anh: “Đừng nóng đừng nóng, anh nghe cô ta nói xong đã...”
Diệp Đình không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt của anh càng ngày càng trắng bệch!
Sao anh có thể tiếp thu được chuyện này?
“Tôi không tin! Nhất định là có nguyên nhân! Có phải anh ấy đi nằm vùng hay không?”
Đó là đồng đội của anh, đó là anh em của anh! Đó là người đã nguyện ý dùng người mình chắn đạn cho anh, đẩy anh trở về từ bờ vực của cái chết, mà mình lại hy sinh mạng sống- tiểu Ngũ!