Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lên tầng hai, Lăng Vi đẩy anh vào phòng tắm: “Để em tới kiểm tra, nhìn xem có chỗ nào bị thương hai không.”
Diệp Đình đặc biệt phối hợp cởi quần áo ra.
Lăng Vi tỉ mỉ, nhìn trước nhìn sau, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tất cả một lần.
Làm Diệp Đình lại... nóng lên...
Con nhóc này chắc chắn cố tình...
Bây giờ cô đang mang thai, không thể sờ, không thể đụng vào, chỉ khổ anh.
Cũng may là vợ mình thân thiện, còn có thể giúp anh giải quyết, thật hạnh phúc.
Diệp Đình tắm xong đi ra. Đến thư phòng xử lý công việc.
Đến chạng vạng tối, anh mới đi ra khỏi thư phòng. Lăng Vi ôm chặt lấy cổ anh, hỏi: “Lần này hành động có nguy hiểm không? Tiểu Đình đã trở về chưa?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy lo âu.
Cô đã hỏi mấy người, nhưng không có ai trả lời cô cả. Kết quả, cô lại càng lo lắng hơn!
Diệp Đình là biết, tính tình của cô quật cường như thế nào.
Hôm nay cô không hỏi ra kết quả, sợ rằng sẽ ngủ không yên giấc.
“Có phải... xảy ra chuyện... hay không?” Lăng Vi nhìn sắc mặt của Diệp Đình càng ngày càng nghiêm nghị, cô lại càng lo lắng...
Cô cảm thấy... Trong lòng mình như có hai con thỏ đang chạy nhảy, tim đập càng ngày càng nhanh, cô không có cách nào suy nghĩ không bậy bạ được.
Diệp Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mím chặt môi.
Anh không trả lời ngay, không ai dám nói cho Lăng Vi, Lôi Đình bị thương.
Lôi Đình bị thương rất nặng, mọi người không dám đưa cô ấy trở lại, trực tiếp để cô ấy lại bệnh viện biên giới cấp cứu.
Diệp Đình đi tới mép giường, vững vàng đặt cô ngồi yên trên giường.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào anh, biết chuyện anh sắp nói...
Có thể sẽ rất dọa người...
Diệp Đình nửa quỳ ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô. Lăng Vi thấy trong đôi mắt đen của anh lộ ra tia ẩn nhẫn.
Anh nói: “Lôi Đình bị trọng thương, vẫn còn đang cấp cứu ở bệnh viện... Tạm thời chưa trở về.”
“Hả? Trọng thương? Còn phải cấp cứu?”
Vậy chẳng phải là rất nghiêm trọng?
Trái tim của Lăng Vi trở nên căng thẳng, cô cũng đều cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Cô siết chặt quả đấm, muốn đứng lên: “Em muốn đi thăm cô ấy!”
Diệp Đình giữ cô lại: “Bây giờ cô ấy... Còn ở lại bệnh viện biên giới bên kia, ngày mai tiểu Tuấn sẽ đưa cô ấy trở lại. Chờ ngày mai cô ấy trở lại, em đi thăm cô ấy. Bây giờ em không thể chịu mệt nhọc được. Đường quá xa, rất nguy hiểm.”
Anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô: “Đừng lo lắng, tiểu Đình không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đội đặc chiến quốc tế vây công hang ổ của Sa Khôn, khay trà bằng thủy tinh bên cạnh cô ấy bị nổ nát vụn, có mấy mảnh vụn thủy tinh văng vào sau lưng cô ấy, bây giờ đã gắp hết được những mảnh vụn thủy tinh kia ra rồi, ngày mai sẽ đưa cô ấy trở lại.”
“À? Vậy chắc đau lắm nhỉ?” Lăng Vi nắm chặt lấy cổ áo, tiểu Đình đã bị thương thay cô.
Lăng Vi siết chặt quả đấm, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cô thật sự rất muốn đi thăm Lôi Đình...”Ngày mai cô ấy sẽ trở lại à?” Nếu ngày mai cô ấy không trở lại, vậy cô sẽ ngồi máy bay qua thăm!
Diệp Đình gật đầu nói: “Đã phẫu thuật xong rồi, ngày mai trở lại sẽ không thành vấn đề.”
Suy nghĩ lại, vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đứng ở bên cạnh giường bệnh của Lôi Đình, cười ha ha nói: “Tới đây tới đây tới đây, mấy người nhìn xem... Cho mấy người nhìn cái gì gọi là ——bánh chưng lớn!”
Vừa nói, vừa chĩa ống kính về phía đầu của Lôi Đình...
“Anh mới là bánh chưng lớn! Anh là anh ruột của em hả? Anh cút đi cho em——” Lôi Đình nằm sấp ở trên giường, dáng vẻ đặc biệt khó chịu: “Chị dâu —— cứu mạng... ngày nào cũng phải nằm thế này, ngực sẽ đè bẹp mất...”
“Ha ha ha...” Lôi Tuấn, Vinh tứ không tim không phổi cười ngặt nghẽo ở bên cạnh.