Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cách một lớp song sắt, chẳng khác nào cách trời à đất.
Diệp Đình hạnh phúc hoa nở ở bên ngoài, Sa Khôn đang ngã gục giãy giụa ở bên trong.
“Cứ từ từ hưởng thụ...”
Diệp Đình lạnh lùng nhìn anh ta, lái xe trở về biệt thự, đã năm ngày rồi anh không nhìn thấy Vi Vi, anh thật sự rất muốn ôm cô, rất muốn cuồng nhiệt hôn cô.
Cửa trang viện từ từ mở ra, Diệp Đình đi nhanh vào trong đại sảnh.
Còn chưa đi vòng qua hồ bơi, Lăng Vi đang đứng ở ban công lập tức kêu lên: “Chồng —— “
Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cô che miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc vui mừng nhìn anh.
Cô liều mạng quơ quơ tay nhỏ: “Chồng!” Đôi mắt của Diệp Đình chợt bùng cháy lên, khoảng khắc lúc nhìn thấy cô... trái tim anh, chấn động mạnh! Nhiệt huyết trong thân thể như bùng cháy lên —— nhìn thấy cô vui sướng chạy xuống tầng.
“Chồng —— “
Vi vi bước xuống bậc thang, chạy thật nhanh vêf phía anh, Diệp Đình giang hai cánh tay ra, cô lập tức nhảy vào trong ngực anh.
“Cẩn thận, lớn đầu mà còn giống như trẻ con thế này.” Anh ôm lấy cô, bế ngang cô lên, bước nhanh đi vào trong: “Bên ngoài lạnh thế này, em không sợ bị cảm lạnh hả?”
Lăng Vi ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Vừa nhìn thấy anh, cả người em đã nóng lên rồi, không cảm thấy lạnh gì cả!”
Diệp Đình rất vui vẻ, cả người anh cũng nóng lên... Bọn họ dang biến thành máy phát nhiệt sao?
“Chồng, anh càng ngày càng đẹp trai ra!” Cô chăm chú nhìn anh, sau đó... nhìn thấy lỗ tai của anh càng ngày càng đỏ lên, ha ha... đã là vợ chồng với nhau rồi, còn xấu hổ.
Diệp Đình tỳ trán vào trán cô, trầm thấp nói ở bên tai cô: “Em cũng càng ngày càng đẹp, còn có phong vị nữa.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu: “Hai chúng ta cứ khen nhau thế này, khen khen khen, khen đến tận bầu trời, đừng có ngừng!”
“Ừ“ Diệp Đình đặc biệt nghe lời gật đầu: “Vợ, làn da của em càng ngày càng đẹp hơn, vừa trắng lại vừa mềm, làm anh thật sự muốn bóp bóp.”
Lăng Vi cười trêu ghẹo: “Vừa trắng lại vừa mềm, anh đang tả lợn đó hả? Đúng là khen hay!”
Diệp Đình nhanh chóng nhìn cô cẩn thận: “Anh thấy... có vẻ như sắc mặt của em hồng nhuận hơn rất nhiều, anh không ở nhà, em dễ chịu đến vậy sao?”
Lăng Vi cười “Ha ha”, hôn chụt lên má anh: “Em nhớ anh!”
Diệp Đình vui vẻ hỏi: “Nhớ cái gì về anh? Sao ngày nào cũng nhớ đến đỏ mặt thế này?”
“Phốc...” Lăng Vi che mặt... Người này thật là xấu... Cô kéo thấp cổ anh xuống, sát lại gần bên lỗ tai anh nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, đáng tiếc, anh không ăn được em! Ha ha ha —— “
Hơi thở ấm áp của cô đều phun ở bên mặt anh, làm anh cảm thấy tê dại.
Diệp Đình cắn răng, quyến rũ nói ở bên tai cô: “Em có thể ăn được anh.”
“Đi —— ghét!” Đúng là lão xe lửa Thomas! Cô đưa tay nhỏ vỗ lên mặt anh...
Diệp Đình: “...” Anh ôm cô đi, tay không phản kích lại...
Lăng Vi hất cằm nhìn anh, anh cũng vểnh môi nhìn cô, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều cùng cười với nhau.
Vừa mới đi tới phòng khách, cô không kìm lòng được nữa ôm hôn anh nhiệt tình, Diệp Đình ôm cô ngồi ở trên ghế sa lon. Cô ngồi ở trên đùi anh, vừa hôn anh, vừa níu lấy cổ áo của anh, bá đạo nói: “Cả người toàn là mùi thuốc lá! Sau này không cho phép hút thuốc nữa, biết không?”
Cô đưa tay sờ vào trong ngực anh... Tay nhỏ như mang điện, chỉ chốc lát sau đã mò được một bao thuốc lá bằng sắt ở trong túi áo sơ mi của anh.
Cô lấy ra, lắc lắc lư lư ở trước mắt anh: “Phía trên viết, hút thuốc có hại cho sức khỏe, mắt to thế này, mà không nhìn thấy.”
Diệp Đình vểnh môi, không lên tiếng, tiện tay ném bao thuốc và bật lửa vào trong thùng rác, dù sao sau này anh cũng không dùng nữa. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, chuẩn bị lên tầng tắm, mặc dù anh tắm xong rồi mới trở về, nhưng trong xe, tất cả đều là mùi thuốc lá.
Trên trang phục cũng dính không ít.