Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lý Thiên Mặc!” Diệp Đình đột nhiên kêu anh ta một tiếng.
“Hả?” Lý Thiên Mặc sửng sốt... Vội vàng đến bên cạnh Diệp Đìnhhạ giọng nói: “Diệp Đình, vừa rồi Bạch Lộ đi ra ngoài không phải là Bạch Lộ vừa nãy! Còn có tiểu Vi, là...”
Diệp Đình đột nhiên cắt ngang lời anh ta, nói: “Cậu đang mê sảng sao?” Vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu cho Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn giữ chặt Lý Thiên Mặc: “Tiểu tử, lại đây... Anh trai kính cậu một ly.”
“Gì cơ?”
Còn không đợi Lý Thiên Mặc phản ứng, Lôi Tuấn đột nhiên ôm cổ anh ta cường ngạnh rót một ly vào miệng Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc lung lay ngủ ở góc ghế sofa rồi.
“Mệt thật, tên tiểu tử này thực sự có mắt đấy... Thế mà có thể nhìn ra...” Lôi Tuấn thật là phục cậu ta.
Ngoài cửa, Bạch Lộ cùng Lăng Vi một trước một sau tản bộ bên ngoài biệt thự. Các cô vòng qua nửa bể bơi hình tròn.
Bạch Lộ hít một hơi nói: “Vẫn là bên ngoài thanh tịnh... Này, cô xem, nơi đó là cái gì?”
Tay cô chỉ vào mấy ngọn đèn làm ngôi sao: “Trong mộng tinh quang, vì yêu mà sống...Thật lãng mạn á...”
Lăng Vi cười cười, nói: “Nói không chừng là tiên sinh tặng cho cô kinh hỉ đấy...”
“Thật sự?”
Bạch Lộ kinh ngạc che miệng: “Tôi muốn đi nhìn một cái.”
“Được, tôi đi cùng cô.” Lăng Vi đi qua với cô ấy.
Hai người đi đến phía dưới ngọn đèn, ngẩng đầu nhìn lên trên...
“Thật là đẹp mắt... Nếu là tặng cho tôi... Có chết vì anh ấy cũng đáng giá...”
“Đúng vậy... Tôi cũng nghĩ như thế...”
“Bạch Lộ” ngẩng đầunhìn camera trên nóc phòng nghỉ, nhìn thấy camera đột nhiên chuyển hướng liền nháy mắt ra dấu.
Đột nhiên...
Mấy bóng đen xông tới, có người bịt mũi Lăng Vi, Lăng Vi lập tức hôn mê.
Mấy người nháy mắt lao ra đánh nhau với ám vệ, mỗi người cầm chích điện trong tay, không tiếng động không hấp dẫn lực chú ý.
“Mang đi...” một lúc sau, mấy người ném đám ám vệ vào gara, sau đó nhanh chóng biến mất ở bên trong bóng đêm.
“Nhanh lên xe!” Một chiếc ô tô cực kỳ bình thường “Bạch Lộ” khinh miệt cười lạnh: “Phòng vệ trình độ này của Diệp gia, Diệp Đình chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Người vợ hắn cưới cũng là con heo!”
Đây là mục đích cuối cùng lão đại bọn họ để cô ẩn nấp tiến vào Diệp phủ. Là nơi càng an toàn càng nguy hiểm. Không phải Diệp Đình tự đại sao? Không phải ra ngoài mang theo nhiều ám vệ sao? Không nghĩ người ta lại mai phục trong nhà chứ gì?
Hừ! Hệ thống phòng vệ nhà các người tôi đã cho phá hủy một nửa còn chẳng biết gì, quả thật ngu như heo.
Còn dám so với lão đại nhà chúng tôi? Hiện tại cho anh biết cái gì gọi là ngã xuống 18 tầng địa ngục.
“Đi!”
Nháy mắt mấy người mang theo Lăng Vi nhét Lăng Vi vào chiếc ô tô bình thường vì càng bình thường mới càng ít nghi ngờ.
Chiếc xe này bọn họ đã cải trang qua, ghế đằng sau lại trống không, bọn họ kéo lên, thô lỗ buộc Lăng Vi, che kín nhét vào.
Xe vừa khỏi động, tiểu Điệp đột nhiên đi theo, a Hào dùng ánh mắt ngăn cô ta lại, nhỏ giọng quát: “Cô tới đây làm gì?”
Tiểu Điệp nói: “Các người không mang tôi theo sao? Các người đi rồi, không phải tôi sẽ bị lộ sao?”
Nói xong duỗi tay kéo cửa xe, a Hào quát một tiếng: “Hiện tại cô mất tích mới dễ làm người ta nghi ngờ, nhanh về đi, cô thật vất vả mới được bọn họ tin tưởng, hiện tại rời đi quá đáng tiếc.”
Nói xong nhân lúc cô ta không chú ý dùng đèn pin đánh ngất cô ta, sau đó chờ đám người kia tới phát hiện Lăng Vi bị bắt, cô ta trung thành bảo vệ chủ, bị đánh ngất là để che mắt.
Xe chạy đi, ‘a Hào’ cởi bỏ ngụy trang thành người tới dự tiệc, trải qua kiểm tra nghiêm khắc thuận lợi ra ngoài trang viên.
“Tiên sinh, tiểu thư. Thật xin lỗi, bữa tiệc còn chưa kết thúc, nghĩ ra cửa lớn mời xuống xe kiểm tra.”
Đám người a Hào đám người lục tục xuống xe. Bốn bảo vệ của Diệp gia đi tới, có người kiểm tranh cốp xe, người kiểm tra chỗ ngồi, có người đập đập ghế dựa đằng sau, đang muốn kéo lên…
A Hào và mấy người kia cho nhau ánh mắt, định xử lý bốn bảo vệ.