Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi đi tới chỗ cô ấy, hai người và tiểu Tony, Lăng Tiêu và Lăng Trí ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Hứng thú chính là tiểu Tony chẳng để ý ai, chỉ nói chuyện với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng vậy, mải lấy đồ ăn ngon cho cậu bé, hai người giống như ba con vậy...
Hôm nay Lăng Trí rất vui: “Tiểu Vi, hiện tại cháu vừa mang thai nhưng phải chú ý, không thể ăn linh tinh cũng không thể chạy ngược chạy xuôi được.”
“Chú, chú yên tâm đi, cháu rất chú ý mà... cháu không phải là trẻ con...”
Lăng Trí cười rộ lên: “Các cháu ở trong mắt chú đều là trẻ con hết.”
Lúc này Nghiêm lão gia đi tới, Lăng Vi vội vàng tới đón, lần trước ông ấy nói mua vòng cổ nhà Mạc mà chỉ nói một nửa, nhân lúc hôm nay hỏi cho hết.
“Ông Nghiệm mạnh khỏe...”
“Ồ nha đầu Vi Vi, đã lâu không gặp.”
“Vâng, cháu vừa từ chức, sau này khoản xe kia giao cho tiểu Cầm giám sát, cô ấy là do cháu tự tay bồi dưỡng, năng lực rất mạnh, còn từ từ trưởng thành nữa, mong ngài yên tâm.”
“Ừ được, ông già này tin tưởng mắt nhìn người của cháu.”
Lăng Vi nói chuyện với ông một lúc, cục diện dần thoải mái, cô hỏi: “Ông, lần trước ông nói về chuyện vòng cổ, ngài có thể nói cho cháu biết không?”
“Được thôi...” ông cụ vừa nói xong đột nhiên Diệp lão gia tử chen vào: “Ai đây? Lão già thí nhà ông làm gì hả? Đó là cháu dâu tôi đấy, ông nói nửa ngày là muốn làm gì hả?”
“Sao lại nói vậy chứ? Cháu trai tôi không thua cháu trai ông đâu. Nếu không phải cháu trai ông xuống tay trước, chưa biết Lăng Vi là cháu dâu ai đâu.” Hai người lại ầm ĩ với nhau.
Lăng Vi hỏi không được, đành hẹn riêng vậy.
Bữa tiệc trôi qua một nửa, Lăng Vi cho người đưa tiểu Tony, Lăng Tiêu đến nhà gỗ nhỏ của Lăng Trí. Nơi đó kín người, yên tĩnh... tránh cho bọn họ nghe thấy chuyện gì chấn kinh.
Đại sảnh, tiểu Điệp bưng ly nước đưa cho Bạch Lộ: “Phu nhân, ngài còn buồn nôn không? Muốn vào phòng nghỉ ngơi không?”
Bạch Lộ gật đầu: “Hơi khó chịu, tôi đi nghỉ một lát.”
Cô không uống nước trái cây mà trực tiếp cùng tiểu Điệp về phòng nghỉ.
Vừa vào phòng, tiểu Điệp giơ tay đánh ngất cô ấy, Bạch Lộ lung lay ngã xuống đất, tiểu Điệp nhanh như bay buộc cô lại, che miệng nhét vào tủ quần áo.
Một phòng khác, a Hào giả trang thành ‘Bạch Lộ’ đi ra.
Tiểu Điệp từ từ đi tới làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Đại sảnh quá buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút...” a Hào che miệng, giống như muốn nôn.
Tiểu Điệp lập tức nói: “Ngài vẫn là nên nói một tiếng với tiên sinh đi... Ngài tự tiện đi ra ngoài, tiên sinh tìm không thấy ngài, ngài ấy sẽ lo lắng.”
“Bạch Lộ” gật gật đầu, nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Diệp Đình, biểu tình khẩn trương nói: “Ông xã, nơi này quá buồn, em muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Lúc này, vừa đi toilet ra, Lăng Vi nói: “Đúng là hơi chán, chủ yếu là quá nhiều người, tôi cùng cô đi ra ngoài một chút đi.”
“Bạch Lộ” vui vẻ cười, gật gật đầu: “Được, tiểu thư thư kí, cô thật tốt.”
Lăng Vi cười, hai người nắm tay, đi ra ngoài thông khí.
“Cái gì?” Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm Lăng Vi cùng Bạch Lộ, đột nhiên ngạc nhiên kêu một tiếng.
“Không thích hợp, người đàn bà kia không phải là Bạch Lộ kia... Tiểu Vi cũng không...”