Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại thêm một lát, mùi nước hoa gay mũi đã bay bớt, Kiệt Sâm mới bước đến mở cửa xe ra… sau đó, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai lãnh khốc xuất hiện trong tầm mắt.
Phù Mỹ Quân sửng sốt! Trái tim cũng thiếu chút nữa nhảy bật ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông này… thật sự đẹp trai đến mức cả người lẫn thần đều phẫn nộ ——
Khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt lạnh lùng, đôi tròng mắt sâu đen kia mơ hồ vương chút không vui, tầm mắt trực tiếp vụt qua khuôn mặt cô ta, ngay cả liếc một cái cũng không thèm.
Người đàn ông giơ đôi chân dài, bước xuống mặt đất, lúc anh xuống hẳn rồi đứng cạnh chiếc xe, xung quanh truyền đến từng đợt hít sâu: “Thật đúng là cao ah~ ——”
“Mẹ ơi… người này là minh tinh sao? Thật sự quá cao, quá đẹp trai mất thôi!” “Ông trời của tôi —— chiếc xe kia đẹp như vậy, không nghĩ đến chủ nhân của nó còn đẹp gấp nhiều lần! A —— mọi người không phát hiện ra anh ấy nhìn quen lắm hay sao?”
Có người xì xào bàn tán nói: “Là Diệp tiên sinh, chồng của Lăng Vi.”
Mọi người đi ngang qua nơi này cũng đều rối rít quay đầu nhìn, tất cả ánh mắt đều tập trung đến trên người Diệp Đình. Anh giống như một khối nam châm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Thân hình anh cao ngất, đứng bên canh chiếc xe, lại khoác chiếc áo choàng dài màu đen đầy khí phách vạn phần, xét về tổng thể, độ tinh xảo đã đạt đến mức cao nhất.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, lòng tràn đầy vui mừng, cô không nghĩ tới anh vừa mới lên đài liền dẫn tới xôn xao như vậy…
Còn chưa xuống xe mà đã khiến khuôn mặt cô ả kia đen như đít nồi, ha ha ha, thật đúng là thoải mái!
Lúc này, tất cả mọi người đứng ngoài cửa khách sạn Đế Hào đều đang nhìn anh.
“Rầm —— ” đột nhiên có nữ sinh đâm sầm vào cây…
Phù Mỹ Quân chợt giật mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy: “Hi… Tiên sinh, tôi thật sự không có ác ý, cũng không làm hỏng xe của ngài… À… hình như tôi đã từng gặp ngài trong bữa tiệc của Tề gia… cho nên muốn chào hỏi ngài một chút.” Ngoài ý muốn, giọng nói của cô ta lại hơi run rẩy…
Thật ra thì cô ta chưa gặp qua người đàn ông này, nhưng vưa nãy cô ta cũng đã khoe khoang đến thế kia, lúc này, cho dù là người đàn ông này chỉ nói một câu, cũng không coi là mất mặt mũi lắm đúng không?
Cô ta toét miệng cười, kết quả đôi môi run đến mức không cười nổi, cô ta muốn bước từng bước muốn đi đến bên cạnh người đàn ông, nhưng áp lực quá lớn lại khiến cô ta chùn bước. Tay vẫn còn đang đặt trong không khí…
Lúc này, hộ vệ chung quanh đột nhiên chặn cô ta lại: “Cô gái, phiền toái nhường một chút, đừng có chắn đường.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Phù Mỹ Quân, trong đám người liền truyền đến từng tiếng cười lớn không chút cố kị nào…
Phù Mỹ Quân bị nhiều bạn học nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu cháy. Bởi vì người đàn ông kia giống như không nhìn thấy người đang đứng bên cạnh anh ta vậy, trực tiếp coi thường cô ta, đi về phía đám người đang nhìn, giống như hoàn toàn không hề nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nở nụ cười, ném ra ánh mắt quyến rũ chào hỏi mình vậy. Thậm chí sắc mặt anh ta trông còn kém hơn trước, bởi vì ghét cái mùi nước hoa nồng nặc kia, nên liền tránh xa mấy bước.
Phù Mỹ Quân chỉ hận không thể đập đầu chết ngay lập tức! Cho dù người này chỉ hỏi cô ta một chút kiểu như ‘cô là ai?’ hoặc trực tiếp bảo cô ta cút đi, ít nhất cũng hơn nhiều bộ dang coi cô ta như không khí giống bây giờ… như thế này, cô ta trong tình cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, gượng gạo đến mức phải treo ngược cả người lên tự sát mất thôi?
Đôi mắt của người đàn ông vừa sâu vừa trầm, khẽ đảo qau cả đám người, lập tức khóa chặt chặt vào Lăng Vi, Lăng Vi đứng giữa cả đám người, dường như khó thấy được bóng dáng. Xung quanh cô nhiều người như vậy, nhưng anh chỉ khẽ liếc một cái mà đã thấy cô ngay, hệt như trên người cô có con chip định vị vậy.
Trong cả đám người, chỉ có mỗi mình Lăng Vi là khiêm tốn nhất. Vẻ mặt cô bình tĩnh, ánh mắt trong suốt lạnh nhạt, thật giống như không thèm quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Thế nhưng, anh có thể ngay lập tức cảm nhận được khí tức của cô, giống như có kỹ năng trời sinh thần kỳ vậy, tựa như bất kể giữa thế gian này có bao nhiêu người, anh cũng chỉ có thể liếc một một cái là có thể thấy cô ngay.
Diệp Đình không coi ai ra gì, đi về phía cô.
Đám bạn học lập tức dạt ra hai bên thành một con đường để anh đi.
Diệp Đình đi thẳng về phía Lăng Vi, lúc thấy cô đứng canh Hoa Thiếu Kiền và Hứa Tử Huân, không kìm được khẽ nhíu mày.
Tàm mắt của Hoa Thiếu Kiền và Diệp Đình chạm vào nhau, tình địch gặp mặt, đúng là đỏ mắt! Hai người cũng không cho nhau chút sắc mặt tốt đẹp nào, ánh mắt lạnh ngạnh chiếu thẳng!
Sắc mặt Hứa Tử Huân cũng không tốt lắm, nhưng Diệp Đình hoàn toàn không hề nhìn anh ta một cái.
“Sao lại không đem di động theo?” Diệp Đình chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lăng Vi, nhất thời ánh mắt tràn đầy xuân ý, giọng nói cũng vô cùng ấm áp.