Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phù Mỹ Quân hừ một tiếng với Lăng Vi, lắc lắc mông, bước chậm từng bước về phía chiếc xe MG siêu ngầu màu đen kia.
Xung quanh có mấy bạn học nữ cũng đều ghét Phù Mỹ Quân, cười thành tiếng: “Hứa Tử Huân mà cô ta cũng không thèm ư? Câu nói này, sao lại chua như vậy chứ? Như kiểu cô ta có mị lực lớn lắm ấy, cứ hễ là đàn ông thì đều phải thích cô ta không bằng, đúng là nực cười…”
Sắc mặt Hứa Tử Huân thật sự khó coi, từ trước đến nay anh ta vẫn chưa từng có quan hệ gì với Phù Mỹ Quân, làm sao lại đột nhien trở thành để tài của cô ta rồi? Cảm giác mình giống như một thứ đồ bị người khác ném tới ném lui vậy.
Lúc này, chỉ thấy Phù Mỹ Quân lắc eo, đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao MG lãnh khốc kia, gõ ‘cộc cộc cộc’ mấy tiếng lên cửa kính chiếc xe.
Cô ta cúi người xuống, lộ ra khe chữ V sâu trong cổ áo, nhìn vào bên trong chiếc xe, khung cảnh bên trong không được rõ lắm, cô ta lại hất tóc, cười mị hoặc một cái. Trong lòng hơi lạnh đi, chờ cô ta câu được người đàn ông trong xe vào tay, lập tức khiến Hứa Tử Huân và Lăng Vi phải nhìn sắc mặt cho xem!
Hai kẻ tiện nhân kia đều phải chết hết đi!
Phù Mỹ Quân cắn cắn đôi môi hồng, lắc eo, phô dáng bên ngoài cửa xe, mấy giây sau, đột nhiên thấy mấy người áo đen kia bước thành nhịp đi về chỗ cô ta. Trong nháy mắt, Phù Mỹ Quân liền cảm thấy áp lực, nếu như là một hai người, hoặc ba bốn người, cô ta sẽ không có cảm giác gì, nhưng bốn mươi mấy người đồng loạt chỉnh tề đi đến chỗ cô ta, giống như là đang ép tương vậy, tiếng động kia, khí thế kia, một mảnh đen sì sì thế kia… cô ta nín thở, đôi chân không tự chủ được mà nhũn ra, lùi lại phía sau hai bước.
Những người mặc đồ đen kia vẫn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi vây xung quanh chiếc MG, ngăn thành một tầng bao ngoài cô ta, một người trong số đó lôi ra một chiếc khăn tay, lau sạch cửa sổ xe, sắc mặt Phù Mỹ Quân lập tức chìm xuống, bởi vì lúc nãy cô ta gõ vào cửa kính xe, vị trí mà người kia vừa mới lau, chính là chỗ cô ta đã gõ.
Hành động của người kia, cứ như vừa rồi cô ta gõ cửa kính, đã để lại rất nhiều vi khuẩn trên đó vậy.
Trên cửa kính có một chút dầu lưu lại, dù lau kiểu gì cũng không sạch.
“Cô gái, mời cô để lại số điện thoại.” Kiệt Sâm bước xuống từ chiếc xe, đi lên trước.
“Hả?” Phù Mỹ Quân đột nhiên vui mừng, đây ý là người trong xe vừa ý cô ta, muốn hẹn cô ta? Cô ta vội vàng gật đầu: “Được được được!” Rồi nhanh chóng đưa danh thiếp của mình ra.
Cô ta cười nũng nịu một tiếng, lại nháy mắt đầy quyến rũ, nói: “Tùy thời gọi đến ah~!”
Sau đó cô ta hất cằm về phía những người bạn đang xem trò vui.
Kiệt Sâm nhanh chóng nhận lấy danh thiếp, khách khí nói: “Cảm ơn đã phối hợp, cô hãy từ từ chờ tòa án cho mời.”
“Cái gì?” Thiếu chút nữa Phù Mỹ Quân cũng há rớt cằm mình.
Kiệt Sâm nói: “Cô đã gõ lên xe của tiên sinh nhà tôi, xe này của tiên sinh chúng tôi là MG v5 bản limited trên toàn thế giới, tiền sửa chữa dù chỉ là một vết nhỏ cũng đã mấy trăm ngàn, thậm chí còn hơn một triệu. Cô nhìn xem, chứng cứ tôi đã lưu lại.” Anh ta chỉ vào cửa sổ xe, đúng cái vị trí mà cô ta vừa mới gõ.
‘Tách tách’ chụp luôn mấy tấm ảnh.
Phù Mỹ Quân bị tức đến choáng váng!
Cô ta cho rằng người ta muốn số điện thoại là bởi vừa ý cô ta… không nghĩ rằng là muốn lừa bịp?
Bạn học xung quanh trong nháy mắt liền cười nổ: “Ha ha ha… khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình…” Lăng Vi muốn vỗ tay khen Diệp Đình! Ha ha —— ông xã thân thân ái nhà cô đúng là đẹp trai nhất! Đẹp trai đến mức người chết không cần mạng!
Sắc mặt Phù Mỹ Quân như bị thiêu đốt, tình cảnh túng quẫn đến mức cô ta muốn đâm vào xe.