Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi lim dim buồn ngủ, bị gió lạnh thổi qua, mắt còn không mở ra, đã bị anh cuồng nhiệt hôn lên môi. Anh đắp kín chăn cho cô, thân thể nóng bỏng sát lại gần cô.
“Sao không đợi anh về? Còn tự ý ngủ trước nữa? Ừ? Hôm nay là ngày phúc lợi hai chiều, em lại không tuân thủ ước định...” giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh làm cho từng sợi dây thần kinh của cô đều lay động.
Lăng Vi mơ mơ màng màng nhớ tới lời anh nói nói...”Mỗi tuần, ba năm bảy là ngày một phúc lợi chiều. Hai tư sáu là ngày phúc lợi hai chiều.”
Cái gọi là ngày phúc lợi một chiều... là, anh có thể táy máy chân tay có thể làm bất cứ điều gì với cô một chiều.
Cái gọi là ngày phúc lợi hai chiều... là, anh không những có thể táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với cô, mà cô còn phải phối hợp với anh! Hơn nữa cô còn táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với anh!
Lăng Vi phẫn hận muốn cắn anh.
Hai tư sáu, ba năm bảy… ngày nào cũng vận động thế này, anh thật sự không biết mệt mỏi sao? Vốn, cô còn hơi vui mừng... cũng may là còn có một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.
Kết quả... ĐM, anh đã đặt cho ngày —— chủ nhật là ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “!
Vừa nghe thấy cái tên này, cô đã biết là sẽ không có chuyện tốt gì rồi...
Chỉ là, còn chưa tới cuối tuần, nên cô chưa biết cái ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “ này như thế nào.
Hôm nay mới là thứ ba, cô còn có thời gian mấy ngày để chiến đấu.
Cô phân tâm suy nghĩ chuyện này, làm cho Diệp Đình cực kỳ bất mãn.
Diệp Đình hôn lên môi cô thật mạnh, chút bỏ hết tất cả khao khát của mình. Mấy tiếng không gặp, anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên được.
Thậm chí anh còn cảm giác mình giống như là trúng tà!
Nếu không... thì là trúng độc của cô.
Lăng Vi bị anh hôn đến choáng váng, cảm giác buồn bực trong thân thể cũng nhất thời trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Cộc cộc cộc ——” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: “ Nhóc con! Đã trở lại rồi à? Hừ —— không biết ông ngoại của cháu đã tới đây sao? Hừ, cái thằng nhóc thối nhà cháu, về nhà cũng không qua chào hỏi ông một tiếng —— cút ra nhanh lên, ông có lời muốn nói!”
Lăng Vi mở hẳn mắt ra, hơi xấu hổ nói: “Là ông ngoại anh.”
“Không cần quan tâm đến ông ấy, lúc ông ấy ném xuống bỏ mặc mẹ con anh, sao ông ấy không đến chào anh.”
Diệp Đình bịt tai không nghe tiếng gõ cửa này. Anh hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hô hấp cũng trở nên rối loạn lên.”Cộc cộc cộc —— thằng nhóc thối này! Có phải cháu giả chết ở bên trong hay không? Mau ra đây cho ông! Lớn đầu rồi còn không biết tôn trọng người lớn! Ông ngoại đây sẽ dạy dỗ cháu một trận cho biết mặt!”
“Diệp Đình... Mau dậy đi, đừng làm rộn.” Lăng Vi đưa tay đẩy anh ta: “Anh cũng không thể để ông ấy đứng ở bên ngoài gõ cửa được?”
Diệp Đình không hài lòng, bất ngờ cắn lên môi của cô.
Lăng Vi không để ý gì cả: “A —— “ lên.
Tiếng gõ cửa bên ngoài, đột nhiên dừng lại. Diệp lão gia không biết… đây là phòng của Lăng Vi, vừa rồi ông ấy nhìn thấy Diệp Đình đi vào, sau đó không thấy đi ra. Ông ấy đương nhiên cho rằng đây là phòng của Diệp Đình...
Mà, ông ấy càng không ngờ rằng... Bên trong còn có một người khác...
Hừ hừ... hai người này, muốn đi ngủ hả? Bây giờ mới mấy giờ? Chín giờ mười lăm phút... giờ này mà đã ngủ rồi? Đúng là không thể chịu nổi?
Lăng Vi 囧, bây giờ cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch... Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng anh: “Diệp Đình! Hình tượng của em —— “
Hình tượng của cô đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, phải không? Không biết ông ngoại sẽ nghĩ cô như thế nào?
Còn chưa đến đêm, đã cuốn drap trải giường với chồng... Mới chín giờ, trời ơi!