Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi bị kinh động.
Giọng nói của Peach trở nên lúng túng: “Mình cũng không biết... anh ta nói, vừa vặn muốn đến đế đô gặp bạn... thuận đường đi cùng mình luôn.”
“...” Lăng Vi hơi sửng sốt.
Hàn Yến... anh ta thật sự muốn tới?
“Cậu chờ tôi với, tôi sẽ tới sân bay ngay.”
Lăng Vi đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới phòng thay đồ, Peach muốn đi về, mặc kệ nói thế nào, cô cũng phải đưa cô ấy đi.
Peach nói ở đầu điện thoại bên kia: “Vi Vi, cậu không cần phải tới đâu, chúng mình sắp đi rồi.”
Đầu điện thoại bên kia như truyền tới tiếng gió rất to, giọng nói của Peach cũng bị thổi tan.
Lăng Vi dừng động tác lại, chống eo, hỏi cô ấy: “Sao cậu đột nhiên đi gấp như vậy? Bây giờ các cậu đang ở sân bay à? Đã trễ thế này rồi, có máy bay cất cánh sao?”
Peach không biết nên nói làm sao, rất lâu sau, cô ấymới yếu ớt nói: “Hàn Yến nói... Ngồi máy bay tư nhân của anh ta...”
... Một người hai người đều có tiền như vậy sao? Máy bay tư nhân, mà giống như xe đạp tư nhân vậy. Nói đi là đi được?
Cúp điện thoại.
Lăng Vi Không biết phải hình dung... tâm tình của mình như thế nào...
Đột nhiên nghĩ tới, ngày đó Diệp Đình nói: “Peach... sắp có số đào hoa.”
Ha ha... nhân phẩm của Hàn Yến không tệ, Peach cũng rất tốt.
Nếu bọn họ thật sự có thể chung một chỗ, vậy đúng... đúng là không tệ.
Hàn Yến là người phúc hắc... Peach là cô gái thích quậy phá, mặc dù tính cách của hai người này không có một điểm chung nào, nhưng mà, nếu đụng vào nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị, chắc chắn sẽ.
Chỉ là, công việc của Hàn Yến là công việc quanh năm không được nhìn thấy người... Thật khiến cho người ta lo lắng. Cô còn cảm thấy hơi sợ, sợ Peach sẽ thua thiệt... chỉ là... Hàn Yến vẫn có thể tin tưởng được. Nếu anh ta có tâm tư với Peach, vậy anh ta sẽ nhất định suy nghĩ kỹ rồi mới hành động. Nếu không, anh ta sẽ không đi chọc cô ấy.
Lăng Vi yên lòng. Có vẻ như năm nay có rất nhiều chuyện vui? Một chuyện lại nối tiếp một chuyện...
Đặt quyển sách xuống, đi tắm.
Tắm xong, sao cô cứ có cảm giác nóng nực... cô chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh mà vẫn cảm thấy nóng, cô cầm remote điều khiển từ xa lên, hạ nhiệt độ thấp hơn hai độ.
Sấy khô tóc xong, cô lại nghĩ tới một chuyện... ấn chuông, gọi tiểu Nhu đi vào.
“Phu nhân, có gì căn dặn?” sau khi tiểu Nhu đi vào, hỏi Lăng Vi.
Lăng Vi ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bông tuyết đang bay lượn trên bầu trời.
Cô nói với tiểu Nhu: “Thời tiết bây giờ khá lạnh, chăn trong phòng khách hơi mỏng, cô mang một chiếc chăn dày đến cho ông ngoại đi.”
“Dạ, phu nhân!”
“Đúng rồi: “ Lăng Vi vừa cầm quạt quạt gió, vừa gọi cô ta lại, nói: “Sau này ông ngoại sẽ sống chung một nhà với chúng ta, trong nhà có người lớn, vì vậy phải chú cách xưng hô.”
Tiểu Nhu hơi sửng sốt, sau đó cô ta gật đầu nói: “Dạ, Thiếu phu nhân. Tôi sẽ nói rõ ràng với những người khác.”
“Được.”
Chín giờ tối, lúc Diệp Đình trở về, Lăng Vi đang bật đèn ngủ.
Cô ngủ đặc biệt không yên giấc... Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người tắt đèn. Vị trí bên cạnh lún xuống, mang theo một luồng gió lạnh, đôi tay ôm lấy cô, rồi chiếc cằm cọ cọ lên môi cô.
“Đừng làm rộn... lạnh lắm...” Lăng Vi đưa tay ra nắm lấy cổ tay của anh.
Diệp Đình luồn tay vào trong quần áo của cô, yêu thích không buông nỡ tay, cũng không chịu buông tay ra. Rồi anh cúi đầu ngửi tới ngửi lui ở trên cổ cô.
“Vợ... em thơm ghê... em đổi nước hoa rồi à?” Mùi thơm này chợt khiến anh xao động. Lăng Vi bị anh làm cho nhột, hơi hé mắt nhìn anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ta, rồi nói: “Anh biến thành chó rồi à?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho cả người Diệp Đình đều cảm thấy tê dại.
“Nhớ anh không?” Anh luồn bàn tay đi xuống, níu lấy vạt áo của cô, tay hơi dùng lực, làm bộ đồ ngủ của cô trượt xuống.