Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nếu Diệp Đình công nhận là ông ngoại, dĩ nhiên là người nhà, sẽ không bị ngăn cản.
Vương quản gia nói: “Cô nói đúng. Trước kia tiên sinh… không muốn nhận lão gia tử. Cuộc triển lãm lần trước, lão gia tử đột nhiên xuất hiện, tiên sinh mới bắt tay điều tra.”
Lăng Vi không hiểu: “Nếu tiên sinh đã biết ông lão đến tìm chúng tôi, tại sao còn lạnh nhạt ông lão như vây?”
Vương quản gia cười nói: “Bởi vì… Trong cuộc triển lãm lần trước, ông lão từng làm khó cô. Nên tiên sinh đang tranh hơn thua với ông ấy.”
“Từng làm khó tôi?” Trong đầu Lăng Vi bỗng thoáng qua một ông lão râu tóc bạc trắng.
Cô cau mày, không chắc chắn hỏi: “Là lão tiên sinh chất vấn tôi?”
Cô còn nhớ, lúc đó… ông lão kia xúi giục mọi người, nói con hùng ưng kia không phải do cô vẽ.
Vương quản gia gật đầu: “Đúng vậy, chính là Diệp Lương Sơn tiên sinh.”
Lăng Vi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy…”
Lăng Vi suy nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Bây giờ Diệp Đình không có một người thân nào… Lúc anh thấy ông ngoại anh, trong lòng anh phải kích động, hưng phấn biết bao?
Anh luôn tìm tung tích của mẹ anh!
Hiện tại, ông ngoại tìm tới, chẳng phải đây là một thời cơ rất tốt sao?
Nhưng…. Tại sao Diệp Đình không nhận lão gia tử? Cô không tin vì lão gia tử làm khó cô mà không nhận ông.
Nhất định còn có chuyện khác.
Lăng Vi không muốn tùy tiện ra quyết định, nói: “Chuyện này vẫn thông báo tiên sinh trước đi. Ông ấy đồng ý gặp tôi, thì tôi gặp.”
Dù sao… đó là người thân của Diệp Đình.
Nếu Diệp Đình không đồng ý, cô cũng không thể can dự, tránh cho Diệp Đình khó chịu.
Nghĩ tới đây, Lăng Vi kinh ngạc!
“Mình quả thật đã thay đổi…” Lăng Vi ôm ngực nghĩ, hiện tại cô suy nghĩ chuyện gì, đều phải cân nhắc đến cảm nhận của Diệp Đình, còn luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất…
Nghĩ tới đây, Vương quản gia đột nhiên nói: “Phu nhân —— lão gia tử muốn xông vào!”
Lăng Vi phục hồi tinh thần, chớp mắt: “Ai u, lão gia tử thật bá đạo…”
Vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là ông ngoại của Diệp Đình, làm ông bị thương sẽ không tốt, nói: “Mời lão gia tử vào trước đi, tôi gặp ông ấy.” Nếu có hiểu lầm gì, liền tháo gỡ thay bọn họ.
“Dạ, Phu nhân!”
Lăng Vi tắm, sấy khô tóc, mặc áo len ngắn tay màu trắng, váy màu xám nhạt.
Nhàn nhã ngồi đọc manga trong phòng khách.
Một lát sau, một ông lão râu tóc bạc trắng đi vào…
Lão gia tử mặc áo choàng dài màu xám tro, đội mũ màu đen, nói lầm bầm, bọc gió lạnh đi tới.
“Đám con cháu chẳng ra gì này! Hừ —— xem lão già này là cái gì? Cho rằng hai đứa có đống tiền thúi đó thì có thể không coi tôi ra gì? Khi lão tử nghịch súng làm đạn, hai đứa còn mặc tả đấy! Dám khiêu chiến lão tử! Coi như hai nhóc con có bản lĩnh!”
Lão gia tử mặt đầy tức giận đi tới: “Ầm ——” Đập mạnh cửa, trong phòng khách chỉ còn ông, Lăng Vi và Vương quản gia.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn ông, không nghĩ tới lão gia tử nóng tính như vậy.
Để manga xuống, Lăng Vi cười, lẳng lặng đứng nhìn ông.
Lão gia tử nhìn cô, hừ nói:”Cuối cùng còn có người có mắt!”
Lăng Vi khẽ mỉm cười với ông, giọng lễ phép nhưng nhàn nhạt nói: “Mời ông ngồi.”
Sau đó, nói với Vương quản gia: “Vương quản gia, bên ngoài lạnh, ông chuẩn bị chút trà bánh cho ông lão này giảm khí lạnh đi.”
Lão gia tử lập tức không hài lòng.
Nhướng mày, hừ một tiếng, nói: “Ông lão gì? Tôi là ai, cô không biết?”
Lăng Vi kinh ngạc chớp mắt, quan sát ông từ trên xuống dưới: “Tôi phải biết ông sao?”